Snack's 1967
Anh Có Sợ Em Không?

Anh Có Sợ Em Không?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324831

Bình chọn: 7.00/10/483 lượt.

̣y đến tương cho cô một cú song cước. May sao cô là học trò của chú. Chú có dùng
chiêu gì thì cô cũng đã thuộc làu rồi. Thế là Đường Thi né
người rồi lại xoay một cú đẹp mắt và đưa chân lên nhắm thẳng
vào mặt đối phương. Tất nhiên cao thủ như chú Lưu chỉ cần nhích qua 1 bên là có thể nắm được chân cô rồi.

Đường thi lâm vào thế bí hoàn toàn cô lại bắt đầu giở giọng ăn vạ ra:

- Ui da! Cô An Hợp chú Lưu bắt nạt cháu.

Từ đâu đó thang máy kêu "ding" một cái rồi mở ra. Khuôn mặt sắc sảo của một người phụ nữ hiện ra.

Làn môi đỏ thắm và đôi mắt hơi xếch khiến người phụ nữ đó
càng sắc và quyến rũ đến lả lướt. Lông mày lá liễu vừa nhìn thấy Đường thi đã trùng xuống như như đuôi phượng hoàng. Bộ
xườn xám đỏ thắm ngắn qua đầu gối làm lộ từng đường cong rõ
ràng. Đôi chân thon dài miên man, ở cái độ tuổi đó mà làn da
vẫn còn nõn nà như vậy quả là cao nhân. Đúng là khuynh quốc
khuynh thành.

Chú Lưu vừa nhìn thấy An Hợp đã như nhìn thấy ma vội vàng buông chân Đường Thi ra rồi nói kiểu tránh tội:

- Chúng tôi đang luyện võ. Đừng có xía vào.

Bà ta chẳng thèm để ý đến chú Lưu đang khẩu khí hùng dũng mà bước đến bên Đường Thi và sờ vào tóc cô. Rồi nói:

- Sao lại xơ xác như thế này? Không phải biến thành người phụ nữ của gia đình rồi chứ?

Đường Thi khoác tay bà than thở:

- Cháu không muốn thế đâu nhưng đối phó với mấy người trong gia
đình họ đã khiến cháu không còn để ý đến sắc đẹp nữa rồi.

An Hợp gật gù vẻ thông cảm:

- Có thể hiểu. Thảo nào thấy tháng này mức độ tiêu tiền của
cháu đã giảm đáng kể. Nói ta nghe, ai mà có thể làm cho cháu
đau đầu như vậy?

Đường Thi xị mặt xuống làm vẻ đáng thương. Cô nghĩ trước tiên
là phải công kích sự hứng thú và lòng trắc ẩn của mấy con
người này đã. Sau đó là lôi kéo bố cô vào "mặt trận tổ
quốc".

- Ở nhà họ, nếu đấu một một với cháu thì cháu sẽ không
vướng nhưng 3 , 4 con người cùng ra tay thì cháu thật là khốn
đốn. Cô xem, bà quản gia nhà đó, dám đặt điều với mẹ chồng
cháu, bà ta còn không nấu cơm cho cháu, bắt cháu ra ngoài ăn.
Bà mẹ chồng thì nói cháu trèo cao, muốn với tới cây đại thụ
nhà họ...

- Đủ rồi...

Đường thi mải kể chuyện mà không để ý đến sắc mặt của mấy
con người này đang xấu dần đi. Điều đó làm cô chỉ muốn tự
sướng mà cười vang lên. Có thế chứ. Động vào cô có thể không
sao nhưng khi đã động vào thanh danh của Đông Bang hội thì đúng
là ngang bằng với việc tự cầm đuốc đốt nhà mình.

An Hợp nói như phả ra làn hơi lạnh:

- Tất cả đến phòng họp. Tôi sẽ gọi cho ông chủ. Dám nói chúng ta trèo cao sao?

Sự việc tiếp theo đó diễn ra khá sôi nổi. Mỗi người một việc để phân ra cứ như là đi đánh trận.

Về phía Liêu Tuấn khi nghe việc con gái bị "ngược đãi" như vậy
thì không khỏi xót xa. Ông nhíu mày nghĩ ngợi nên giải quyết
sự việc này như thế nào. Trong đầu ông hiện ra hai phương án:

1. Dỡ nhà.

2. 6789 - san bằng tất cả.

Còn mụ quản gia kia ông sẽ giao cho An Hợp và Lai hoàng. Hai mẹ
con họ mà phối hợp thì chỉ sợ đối phương đến xổ cả bộ lòng
ra ngoài mất.

- Đường Thi. Quang Anh đối xử với con thế nào?

Đường thi định kể hết đầu đuôi nhưng lại nghĩ đến thái độ của anh ta trong thời gian này tương đối tốt thì vội lấp liếm đi
để nói đỡ cho anh ta. Dù sao cô cũng không phải cái loại ngậm
máu súc miệng rồi phun ra về làm cho nó bắn vào người khác.

Vào lúc đó, Quang Anh cảm thấy gáy mình hơi lạnh lạnh.

Liêu Tuấn gật gù quay ra nói với chú Tam đang đeo gọng kính
vàng nhìn rất tri thức. Nhưng ẩn trong đó là những mưu mô thủ
đoạn:

- Tam. Anh nói xem, Đường thi bị đối xử như vậy chúng ta có nên để yên không?

Tam đẩy gọng kính lên rồi nói rất từ tốn:

- Ông chủ. 10 năm trước tôi ăn cắp viên kim cương 4cara trong khu
đấu giá ...rồi bị phát hiện. Lúc đó, người ta lăng mạ tôi, ông chủ có bỏ qua không? Tôi là đầy tớ của ông mà ông còn quan tâm như vậy huống hồ Đường thi là con gái ông. Việc này ông cứ để chúng tôi xử lí. Ông chỉ việc đến nói chuyện hàn huyên với
ông bố chồng ngu ngốc của Đường Thi và chồng của tiểu thư.
Những người còn lại chúng tôi sẽ xử lí. Đảm bảo sáng hôm sau
cô chú sẽ thấy hoa tươi trước cửa nhà cùng với tấm thiệp: "con dâu thân mến. Mẹ bây giờ đã ở một nơi rất xa. Bữa - cơm - gia - đi