
thì dù có gặp quái vật
trên đường anh cũng phải hạ gục nó để lết thân này về nhà.
Bố vợ là nhất. Nhưng không phải muôn năm. Bố vợ là nỗi sợ hãi của anh.
*********************
Đường thi vứt cửa nhà đấy cho Hạ quản gia và mẹ chồng xử lí. Dù sao thì hai con người ấy cũng muốn cô đi cho khuất mắt mà.
Cô không vướng, nếu thích thì cô có thể bỏ tiền ra mua một căn
hộ khác ngay bên cạnh rồi kéo Quang anh sang đó.
Thời gian qua cô phát hiện ra mình rất hứng thú với Quang Anh.
Cả yếu tố bên trong lẫn bên ngoài. Cái cô muốn không phải là
được ngủ cùng anh mà muốn nhìn thấy bộ dạng khốn khổ khốn
nạn của anh mỗi khi bị cô bắt nạt. Trên đời này, người bị cô
bắt nạt không thể đến được trên đầu ngón chân nhưng người khiến cô thấy hứng thú thì chắc chỉ có Quang Anh.
Khác hẳn với Hạ quản gia và mẹ chồng. Cô cũng muốn chơi với
hai con người đấy đấy nhưng bây giờ cô đã nhận ra, mình thích
vùi dập họ hơn.
Đường Thi gọi điện cho Mac đến đón mình. Rồi cùng anh về nhà.
Đường thi ngả người vào ghế nhìn Mac rồi hỏi:
- Mac này. Anh không định kiếm bạn gái sao?
Mac nghe câu này mặt mày bỗng đỏ lựng như mặt trời mọc. Bạn
gái trước kia anh cũng có cả đống nhưng chính thức thì chưa.
Người khiến anh phải yêu mến chỉ có tiểu thư nhưng tiểu thư lại đi lấy chồng mất rồi. Cô đã cắt đứt sợi dây tương tư và hi
vọng của anh. Bây giờ còn hỏi "anh không kiếm bạn gái sao?". Câu hỏi này khiến anh muốn đánh vô lăng sang trái và lao vào chiếc container ngay lập tức. Tiểu thư hỏi như vậy tức nghĩa là tiểu thư chưa bao giờ đế ý đến tình cảm của anh. Thật là như mang
trái tim anh ra phơi nắng rồi lại dội tiếp một gáo nước nóng
vào đó khiến nó càng bỏng rát thêm.
Anh biết tiểu thư từ trước đến nay chưa hề yêu ai thật lòng. Cô
chỉ chơi đùa với họ nên anh rất yên tâm. Nhưng sau khi ông chủ
tuyên bố cô phải lấy chồng thì anh muốn...chạy bộ ngay lập
tức. Chạy để rải rác yêu thương bao nhiêu năm qua, rải khắp mọi
nơi để mọi người thấy anh đã hồ đồ ấp ủ nhiều như thế nào.
Nhưng anh vẫn tươi cười trả lời:
- Tôi tôn thờ chủ nghĩa độc thân.
Đường Thi đang tu chai nước lọc thì vội sặc nước. Cô ho lên ho
xuống cho nước trôi ra nhưng nó cứ tắc nghẹn trong mũi. Cô vỗ
vai Mac nói kiểu thông cảm:
- Tôi hiểu. Anh đừng dành tình cảm cho tôi nữa. Tôi không yêu anh đâu.
Mac đang lái xe bỗng phanh gấp một phát khiến Đường thi đổ cả
người về tấm kính trước mặt. Cô cảm tưởng da thịt mình dính
cả vào kính rồi cơ nhưng may sao nó chỉ là ảo giác. Haizzz, đâu cần phải xúc động mạnh như thế chứ? Cô chỉ nói những gì
mình đang nghĩ trong lòng thôi mà.
Khi đã chỉnh lại tư thế cô lại vỗ vỗ vai Mac cười xuề xòa:
- Bình tĩnh. Anh đừng có ngạc nhiên vì sao tôi lại biết. Tôi mượn lattop của anh rồi tình cờ biết được thôi.
- Tôi đã dùng bào mật mà. Sao cô mở được nó?
Đường thi nhún vai.
- Có bảo mật sao? Là anh nói cho tôi mà.
Mac suýt chút nữa thì nhảy xuống xe và chạy ra giữa lòng
đường tự tử. Anh lập mật mã rồi đi nói cho người ta, chẳng
thà anh đừng lập còn hơn. Thật là ngớ ngẩn.
Nghe đồn rằng con người ta khi yêu sẽ trở nên mù quáng.
Nghe phong phanh đâu đó con người sẽ không bao giờ là bí mật trước người mình yêu tha thiết.
Rồi lại nghe thấy người ta truyền miệng và cười cười với nhau rằng khi yêu tất cả đều là một lũ ngố.
Tất cả đều đúng với Mac.
Anh đập tay vào đầu mình, chỉ mong sao cho văng cả óc ra để anh
thay một bộ mới. Nhưng rất tiếc, khoa học chưa thể tiến bộ như
vậy.
Mac thở dài rồi lại lái xe đi.
Gần đến Tòa Nhà Vàng anh mới quay ra nói được một câu;
- Nghe nói cô An Hợp thích ông chủ.
Đường thi thản nhiên như không có chuyện gì:
- Cái này tôi cũng biết lâu rồi.
Mac ngẩng mặt lên khẽ khấn vài câu rồi lẩm bẩm:
- Cô chủ. Rốt cục thì mẹ cô hồi mang thai cô đã ăn táo tàu hay sao mà để não cô có nhiều nếp nhăn như vậy
Bỗng thấy rùng mình một cái và phảng phất giọng nói mập mờ:
- Không, hồi đó tôi ăn đào.
Mac bỗng im bặt và chạy thẳng vào Tòa Nhà Vàng. Anh thề sau này sẽ không hỏi tùy tiện người chết nữa.
Đường Thi bước vào thì có một hàng dài chạy ra cúi người vẻ cung kính:
- Tiểu thư đã về ạ!
Tiếp sau đó là chú Lưu từ đâu hớn hở cha