Polaroid
Anh Chàng Bé Con

Anh Chàng Bé Con

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327480

Bình chọn: 9.5.00/10/748 lượt.

ay thật! Lúc xuống xe, em ân cần hỏi han tôi:

-Tùng đi được chứ? Hay vào nhà mình một tí đã rồi về?

Vào nhà em? Trong đó có nhà vệ sinh! – Tôi sáng rực mắt. Nhưng tôi ngay
lập tức từ bỏ ý định, bởi lẽ cơn đau trong bụng tôi khi thoát ra sẽ nổ
như bom nguyên tử, chất phóng xạ lan khắp bảy gian nhà ba gian bếp không chừng! Và Linh sẽ biết ngay tôi xạo ke chuyện say rượu. Không được,
không thể được! Thà chết oai hùng trước mặt gái còn hơn sống tủi nhục!
Tôi hùng hồn đáp:

-Không sao! Mình tự về được!

-Ừ, về rồi nhớ gọi điện cho mình nhé!

Nói xong, tôi liền đi ngay. Song khốn khổ là tôi không thể đi nhanh vì
cơn buồn đi nặng giờ đã như quả tạ trăm ký sắp kéo rách đũng quần. Lỡ xe va phải ổ gà, thảm kịch sẽ xảy ra! Cố lên, chiaki, rồi mày sẽ về được
nhà! Cố lên! – Tôi tự nhủ.

Sau hai mươi phút, cuối cùng tôi đã về đến nhà. Chẳng còn dáng điệu hiên ngang mọi khi, tôi vừa bước vừa ôm bụng, hai chân líu ríu vào nhau như
nàng dâu ngày đầu về nhà chồng, như gái còn trinh lần đầu đi nhà nghỉ.
Thuyết tương đối khó hiểu sao? Albert Einstein khó hiểu sao? Đây này,
thuyết tương đối đây này! Với tôi, đường tới nhà vệ sinh giờ còn xa hơn
cả đường sang Tây Trúc thỉnh kinh. Bước được hai bước, tôi chợt nghe
điện thoại rung. Là thằng Choác gọi. Mày bị làm sao? Bị gái đá? Hay bị
sốt cao? Không, dù thế nào, mày cũng không thể cản tao tới nhà vệ sinh,
tao phải lo cho cái thân tao trước đã, xin lỗi mày! Tôi ngắt điện thoại, tay kia ôm mông mà bước. Nhưng chưa đặt chân vào nhà vệ sinh, điện
thoại lại réo. Ai gọi? Là Hoa Ngọc Linh gọi! Tính sao? Sau vài giây nấn
ná, tôi bèn trả lời, mắt gần như ứa nước:

-Mình… về rồi nhé!

-Ừ, tại thấy Tùng đi lâu quá! Vậy là về rồi hả?

Tôi uốn éo vặn vẹo người trả lời em:

-Ừ… ừ…

-Hôm nay mình cũng say quá, Tùng đừng để ý nhé! Tí nữa…

Chẳng còn ngôn từ nào đủ sức diễn tả cảm giác của tôi lúc này. Trong niềm căm hận Hoa Ngọc Linh, tôi bèn trả lời gấp:

-Ừ, ừ! Tí mình gọi lại nhé!

Tôi vứt quách điện thoại rồi chạy vào nhà vệ sinh, sau đó làm việc cần
phải làm. Em giận tôi cũng được, nhưng em đâu có biết vì tật nói nhiều
của em, suýt chút nữa đời tôi biến thành thảm kịch?

Và đó cũng là đầu tiên, tôi thấy Hoa Ngọc Linh rất đáng ghét. Thật!

Công cuộc cưa cẩm Hoa Ngọc Linh của tôi không giới hạn trong học đàn, nấu ăn hay chuyện khó nói liên quan tới nhà vệ sinh. Năm ba đại học, Linh ngày càng trưởng thành, còn tôi cứ chạy theo sự trưởng thành của em trong
một hành trình dai dẳng chẳng có hồi kết. Ngần ấy thời gian là vô số
chuyện hài hước khác mà mỗi dịp nhậu nhẹt với mấy thằng bạn, khi đã ngà
ngà say, tôi lại kể cho chúng nó nghe. Nhưng ở đây, tại quán café này,
tôi không kể nữa bởi với Linh, những câu chuyện ấy quá dài dòng và nhảm
nhí. Vả lại, phương châm sống của tôi là “không nên để phụ nữ biết tất
cả”, he he!

-Thế hóa ra hôm ấy không phải là Tùng say à? – Linh cười nắc nẻ, em
chẳng ngờ câu chuyện của nhiều năm trước có nội tình “bốc mùi” như vậy – Chơi liều thế? Không sợ hy sinh giữa đường à?

-Thà vậy còn hơn! – Tôi nói – Chứ vào nhà Linh giải quyết thì giờ không có chuyện ngồi đây tán phét đâu!

Linh ôm miệng cười, gương mặt đỏ lựng. Mỗi lần em biểu hiện như thế, bạn biết đấy, lòng tôi lại tiếc nuối. Tiếc vì gò má hồng kia chưa từng
thuộc về mình, tiếc vì sau buổi café này, sẽ rất lâu nữa tôi mới lại
thấy nụ cười của em. Sự tiếc nuối chỉ như sợi chỉ mong manh buông xuống
tâm trí tôi, nhưng lại là một sợi chỉ kéo dài trong nhiều năm liền và
không hề bị đứt. Phải, sau ngày ra trường, kiếm việc, làm việc, tôi vẫn
không thể quên cô gái mà mình từng theo đuổi. Bạn có thể gọi tôi là
thằng bi lụy và tôi không phản đối. Nhưng khi bạn đặt cược tâm hồn mình
vào một sự vật, sự việc mà kết quả không được như ý muốn, cảm giác thất
bại cứ đeo bám bạn mãi. Nhất là với thằng hiếu thắng trong mọi vấn đề
như tôi, nó lại càng khó quên.

-Nhưng Tùng ghét mình không phải vì mấy chuyện ấy chứ? Chắc phải có lý do khác!

Tôi gật gù xác nhận em nói đúng. Phải, mấy chuyện hài hước kể trên chỉ
là một cốc café nâu – có đầy đủ vị đắng pha lẫn vị ngọt của sữa. Người
ta có thể uống cốc nâu vào mọi mùa, mọi thời tiết và mọi tâm trạng.
Nhưng một ly café đen chỉ toàn nỗi buồn lại khác. Với tôi, vị đắng ngắt
của nó hoàn toàn lệch pha với trời chiều trở nắng đẹp, với tâm trạng
phơi phới niềm vui hay một buổi trò chuyện cùng người quen cũ mà đã lâu
chưa gặp. Không, tôi sẽ không kể chuyện buồn, không nhấm nháp vị café
đen, dù cho Linh thúc ép tôi thế nào đi chăng nữa.

Thấy tôi không trả lời, Linh cũng im lặng, nhưng nó không có nghĩa là em đã ngừng hỏi. Một cách âm thầm và lặng lẽ, em dẫn dụ tôi bằng một câu
hỏi khác:

-Dạo này Tùng còn vẽ nữa không?

-Vẫn! – Tôi đáp.

-Đi làm thế mà còn dư thời gian vẽ? Không mệt à?

-Ờ thì cũng mệt lắm. Nhưng mỗi tối cố một tí, ngủ ít hơn một tí, có gì café bù lại.

Linh