Old school Swatch Watches
Anh À, Xin Lỗi Nhé! Em Là Con Gái

Anh À, Xin Lỗi Nhé! Em Là Con Gái

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323651

Bình chọn: 9.00/10/365 lượt.

g nhiên cả đám run bần bật:- Anh...anh...anh...Bảo Nam...Bọn em...chỉ...

Bảo Nam tức giận nhìn đám con gái rồi quay qua nhìn cô gái bé nhỏ đang khụy xuống,khuôn mặt nhếch nhác nhưng khônng hề rơi lấy một giọt lệ

- Các cô giỏi lắm,dám bắt nạt cô ấy!được!tôi cho các người nghỉ việc hết!-Thiên,ghi lại danh sách và đuổi cổ hết bọn này ra ngoài trường cho tôi!- quay sang cậu thư ký cậu nói.

_ Vâng,thưa cậu chủ.- cậu thư ký cúi đầu cung kính.

Dấm con gái trợn tròn mắt nhìn cậu:

- Bảo Nam...tại sao...vì một người con gái tầm thường như cậu ta...mà cậu

Bảo Nam nhìn tụi con gái bằng ánh mắt khinh khỉnh,giọng lạnh lùng:

- Tôi cấm các cô nói cô ấy tầm thường.Khôn hồn thì biến đi!đừng để gia đình các người bị tôi làm cho phá sản.

Lập tức,chưa đến một giây,tất cả biến mất trong chốc lát.Bảo Nam thương yêu nhìn người con gái đang gục ngã kia,đau lòng.Cậu bế cô lên rồi đưa cô vào phòng y tế.

Từ đằng xa,Bóng một người con trai cao lớn,gương mặt tuấn tú đang dựa người vào tường,hai mắt nhắm nghiền.

***

Nửa tiếng trước...

- Cậu Hạo Phong,cô Minh Anh đang gặp nguy hiểm.- thư ký Kiên của anh chạy tức tốc vào văn phòng,giọng gấp gáp,khuôn mặt lộ rõ vẻ lo lắng.

Hạo Phong đang chỉnh sửa một số công văn,vừa nhắc đến Minh Anh đang gặp nguy hiểm,cậu tức giận đập bàn:

- Chuyện gì?

Thư ký Kiên đồ mồ hôi:

- Vào giờ ra chơi,cô Minh Anh nhận được một tin nhắn,nội dung là gì tôi không biết nhưng cô Minh Anh đi ra sau trường,hậu vệ có đi theo.Nhưng đến nơi thì thấy một đám con gái đứng ở đó.Hộ vệ sợ cô ấy có chuyện không hay mới gọi cậu.

Hạo Phong lạnh lùng:

- Bọn chúng có bao nhiêu người?

- Hình như là hơn năm mươi người.- Thư ký Kiên suy nghĩ.Hậu vệ có một người sợ không làm gì nổi mới báo cho tôi

Hạo Phong đứng dậy,vớ vội lấy áo khoác,nói bằng giọng không thể lạnh lùng hơn:

- Cho bọn chúng mỗi người một món quà.Chuẩn bị xe.Nói rồi anh lao ra ngoài.



Thư ký kiên giật mình:- Vâng.,thưa cậu chủ.

Thư ký đứng yên trong căn phòng đó,gọi điện cho cận vệ:

- chuẩn bị xe cho cậu chủ.

- Vâng-đầu dây bên kia gật đầu

Gọi điện xong,thư ký lấy quyển sổ viết một loạt tên,sau đó ra dấu mũi tên:một món quà.

***

Hạo Phong lao như bay đến trường với tốc độ khủg khiếp.Anh thật sự không muốn cô có xảy ra chuyện gì.Đến nơi,anh lao ra sân trường sau thì thấy một người con trai bế một người con gái nhằm vào hướng phòng y tế mà đi.Anh đứng dựa người vào tường,hai mắt nhắm nghiền.Bỗng có tiếng chuông điện thoại reo,anh cầm máy lên,ấn nút nghe mà không trả lời:

- Thưa cậu chủ,chuyện cậu giao tôi đã làm xong rồi ạk.Tất cả bọn họ đều đã đk tặng một món quà.

- được rồi.-anh nói xong liền cúp máy.

***

Bảo Nam đưa Minh Anh tới phòng y tế,trên đường đi,Minh Anh hỏi:

- Sao cậu lại ở đó vậy.

Bảo nam định nói ra chơi sẽ xin lỗi cô chuyện hôm trước nên đi tìm cô.Không thấy cô nên cậu rất lo lắng, dii ra sau trường thì nhìn thấy cảnh tượng đó...

- àk không.Mình chỉ đi ngang qua đó thôi.Mà chuyện hôm bữa...

- Minh Anh giọng trầm xuống:

- cậu đừng nhắc lại nữa có được không?

- Xin lỗi,chuyện hôm trước chỉ là mình tức Hạo Phong nên lây qua cậu.Mình thật sự xin lỗi,mình rất hối hận.

Minh Anh cười tươi:

-Không sao đâu,bữa đó mk cũng không đúng mà,tự nhiên xen vào...thế hai chúng ta huề nhá!

Bảo Nam cười:

- Ừk thì huề

Nói rồi cả hai cùng cười.



Đến phòng y tế,Bảo Nam dặn cô y tá chăm sóc cho cô rồi vội đi ra ngoài nghe điện thoại:

- Sao rồi?- giọng cậu lãnh đạm

- Thưa cậu,bọn chúng đã được thanh toán hết thảy cách đây mấy phút...

Bảo Nam ngạc nhiên:

- Cậu bảo sao cơ?

Đầu dây bên kia đáp lại:

- Tất cả bọn chúng,không sót một ai,tất cả đều bị đuổi học,gia đình phá sản.Bây giờ,bọn chúng không có nhà để về,giống một lũ ăn xin vậy.

Bảo Nam bình tĩnh trở lại:

- được rồi.- nói rồi cậu tắt máy.

Đi trở lại phòng,nhìn thấy bộ dạng cô ngủ ngon lành,giống như chư từng có chuyện gì xảy ra,lòng cậu trở nên ấm áp.Ngồi thêm một lúc nữa,cậu mới rời đi.

Bóng dáng cậu vừa biến mất thì cũng là lúc một bóng dáng cao lớn,tuấn tú xuất hiện,đó là Hạo Phong.Anh nhìn phòng y tế một lượt rồi dừng lại trước khuôn mặt ngây thơ đang ngủ kia.Anh Nhìn cô:

- Xin lỗi,để em phải chịu khổ rồi.

Nói rồi anh định bước đi thì giọng một bàn tay đã giữ lấy anh.Anh nhíu mày nhìn cô gái bé nhỏ trán đã lấm tấm mồ hôi kia.Minh Anh thổn thức:

- Anh Phong...anh đừng đi.Ở lại với em đi...em sợ lắm...ở đây rất tối...ơi...ơi...anh hai...cứu em...!

Anh cứ nghĩ cô vì chuyện ban nãy mà sock,chưa thể bình tĩnh lại ngay được.Anh bỏ tay cô ra rồi quay đầu bước đi.Nhưng anh đâu biết rằng,trong lúc mơ màng,cô đã khóc,không phải vì hiện tại,mà là vì quá khứ của 8 năm trước đang ám ảnh giấc ngủ của cô...Cơn ác mộng

***

Trong một căn biệt thự với những giàn hoa nở rộ cả một vùng.Trong một căn phòng,cụ thể hơn là trong phòng đọc sách,có hai con người đang nói chuyện...



Trong một căn biệt thự với những giàn hoa hồng nhung nở rộ.Ở trong một căn phòng,cụ thể hơn là phòng đọc sách,có hai con người đang nói chuyện qua điện thoại: - Hạo Phong, con mau kết hôn với Nguyệt Ng