
ịnh, cả cõi lòng cô như nát tan, vụn vỡ.
Mưa rơi. Mưa thét gào.
“Ai dắt em đi qua nỗi đau?
Ai giúp em lau khô những giọt nước mắt?
Ai cùng em đi hết những chặng đường dài?
Ai sẽ nói cho em biết…
Phía cuối con đường kia, đang có người đứng đợi”.
***
Cô trở thành người cô đơn, những đêm gối chăn đẫm ướt vì nước mắt
cũng sẽ chẳng còn. Cô phải tự quyết định về những thay đổi trong cuộc
sống của mình vào thời gian tới khi không còn bóng dáng hay sự giúp đỡ
của một người đàn ông bên cạnh.
Việc đầu tiên, Tâm Lan phải dọn dẹp sạch sẽ căn nhà mà hai vợ chồng
đã dành dụm trong các khoản chi tiêu và được hai bên gia đình giúp đỡ để mua nó. Căn nhà không lớn nhưng đầy đủ đồ dùng phục vụ cuộc sống của
hai mẹ con cô. Nó không quá rộng, chỉ có hai phòng ngủ, một phòng khách
và căn bếp gọn gàng. Tất cả như đặc mùi ẩm mốc vì suốt thời gian qua,
căn bếp không hề nhóm lửa, phòng ngủ chẳng có hơi người, phòng khách
cũng không một ai nằm dài trên ghế sô pha để xem ti vi hay nhâm nhi bánh trứng hoặc những đĩa hoa quả tươi. Bên cạnh là vườn hoa và cây cảnh, có vẻ hơi héo hon vì mỗi sáng chẳng còn ai tỉa tót lá vàng, vì mỗi chiều
chẳng còn ai tưới nước, bắt sâu. Và những cây hoa cỏ dại đã nhanh chóng
lớn ngổng, nhìn khu vườn bỏ hoang giống như một phần của khu rừng nhiệt
đới..
- Xem nào… Sau khi làm hết những việc này chắc mình phải giảm vài ký mất thôi.
Tâm Lan thở dài, cô bỗng cảm giác tủi thân hơn bao giờ hết. Lẽ ra
ngày cuối tuần như vậy, Hoàng Minh sẽ phải giúp cô kê bàn ghế lại thật
ngay ngắn, còn bản thân sẽ pha nước tẩy thơm để lau sàn, chùi rửa bếp
núc và lau từng khung cửa sổ. Còn hôm nay, cô sẽ đảm nhiệm hết từng đó
việc.
Dáng người yếu ớt của cô cố gắng lắm cũng chỉ đẩy chiếc ghế gỗ dịch
chuyển được vài centimet. Rồi cô thở dốc, rất nhọc nhằn. Chán nản, cô
chỉ lau sàn và chùi cọ rửa bàn ghế trong phòng khách. Sau đó là mặt bếp
ga, chén đĩa và thu dọn rổ rá đựng đồ làm bằng nhựa dẻo nằm ngổn ngang
giữa căn phòng.
Quanh đi quẩn lại, cũng mất đến hơn ba giờ đồng hồ, căn phòng mới có
vẻ sáng sủa và thơm mát hơn. Những ô cửa sổ được mở tung sau nhiều ngày
đóng im ỉm. Ánh nắng, gió sớm mai cũng được lùa vào căn phòng thỏa thích đùa vui và cuốn vơi đi những nỗi u sầu và nước mắt.
Một thời gian khá dài trong ngày giúp cô lấy lại được tinh thần và đứng vững để sẵn sàng đối mặt với những khó khăn về sau.
Thu dọn xong quần áo của cả hai mẹ con vào vali, căn phòng gần như
trống hoác. Quần áo của Hoàng Minh, anh đã tự dọn sạch sẽ cách đây vài
tháng rồi. Vậy là, ở cái phòng ngủ này, chẳng còn ai muốn níu kéo nữa,
nó nằm trơ trọi ở giữa, còn hai người chủ đi về hai phía hai nơi. Chỉ
còn tiếng gối chăn, đệm mút hay thú bông… chúng đang cọ xát vào nhau,
thì thào âm ỉ…
Tâm Lan ngồi ngẩn ngơ một lúc lâu nghĩ về đêm hôm nào. Ngỡ tưởng cầu
vồng ngũ sắc sẽ nối lại sợi dây hạnh phúc vào ngày hôm sau, nhưng cô đã
nhắm mắt và cố lờ đi như không hề nhìn thấy. Cô không muốn mang chuyện
con cái ra để níu giữ chân anh. Cô không muốn tiếp tục cuộc sống hôn
nhân gia đình khi người đàn ông đó đã không còn là chỗ dựa vững chắc và
chỉ dành duy nhất cho hai mẹ con cô. Cô không thể đón nhận tình yêu từ
một người đàn ông khi nó đã không còn là trọn vẹn. Ai đó đã nói với cô
rằng: “Yêu một người không còn yêu bạn giống như ôm một cây xương rồng.
Càng siết chặt vòng tay ôm, càng khiến mình bị tổn thương và trái tim
rướm máu”. Cũng như những yêu thương chìm trong say đắm đêm nào, cô run
rẩy sợ hãi vì linh cảm được sự ra đi vội vã của anh trong những ngày
sau…
Khóa lại tất cả các cánh cửa lớn, nhỏ, Tâm Lan nhìn ra khu vườn đang
xanh um lên vì cỏ dại. Cô lắc đầu. Cô không muốn đụng tay vào nơi đấy
nữa.
Gần mười năm trước.
- Vợ sẽ phải làm sạch khu vườn này.
- Vậy việc của chồng là làm gì? – Cô chống nạnh hai tay tru tréo.
- Tất nhiên là kiểm soát việc vợ làm rồi. Làm không sạch thì làm lại, khi nào sạch mới cho vào ăn cơm.
Hoàng Minh đùa cô. Ánh nắng sớm mai lọt qua kẽ mây hắt xuống khiến
đôi má Tâm Lan thêm hây hây đỏ. Cô bặm môi và nhìn anh, ánh mắt chất
chứa những yêu thương và cả sự khoan dung, độ lượng:
- Vì chồng, vợ sẽ làm tất cả. Miễn là chồng vui.
Tâm Lan cười nhoẻn miệng và xắn gấu tay áo. Nhanh thoăn thoắt, cô bắt đầu vào công việc. Hoàng Minh đứng ngây ra nhìn người vợ bé bỏng dễ
thương. Chỉ là anh đang đùa với cô thôi mà, sao cô không tru tréo thêm
lần nữa và hét lên là bất công quá đi cơ chứ. Anh sai rồi, anh vẫn nghĩ
cô giống Kiều Thanh, cô ấy sẽ làm nũng và vòi vĩnh để anh phải làm cùng
bất kể công việc gì, dù là lớn hay nhỏ, thậm chí là rửa chén bát hoặc
giặt quần áo cũng phải làm chung. Còn Tâm Lan thì ngược lại: “Vì chồng,
vợ sẽ làm tất cả. Miễn là chồng vui”.
- Vợ ngốc thật đấy. Một mình vợ làm thì ba ngày cũng không xong.
- Ba ngày sao? Nhưng nếu làm cả đêm thì cũng chỉ hơn một ngày là cùng.
Cô lại cườ