
từ hôm ấy, hoa hồng trắng trở thành loài hoa mà cô yêu thích nhất. Mỗi tháng nhận hoa gửi theo đường hàng không trở thành niềm mong đợi lớn nhất của cô.
Không biết lo sợ điều gì, có thể là lúc ấy Hàn Âm Ái nghĩ rằng hôn nhân sẽ làm mất đi không gian tự do cho nghệ thuật.
Chờ đợi, bàng hoàng, nhớ nhung, từ chối, giằng co…
Thời gian cứ trôi đi lặng thầm như thế. Hoa nở quá sớm là một sai lầm đẹp. Hoa nở quá muộn cũng là một sai lầm đẹp. Vận mệnh đã an bài nhưng nếu không đấu tranh và theo đuổi thì cũng chưa chắc đã có được hạnh phúc và tình yêu.
Khi cô nhận ra điều này thì thứ đón chờ cô là thiệp vàng chữ hỉ. Cô dâu trông rất nhanh nhẹn, tháo vát. Nghe nói cô ấy xuất thân cao quý, nhất định sẽ trợ giúp cho Min Ho trong con đường sự nghiệp. Cô mong họ sẽ hạnh phúc.
Em là một áng mây trên bầu trời
Thỉnh thoảng chiếu vào trái tim anh
Anh không cần ngạc nhiên hay vui mừng
Áng mây ấy sẽ tan biến trong nháy mắt
Chúng ta gặp nhau trên bãi biển đêm khuya
Anh có phương hướng của anh
Em có phương hướng của em
Anh nhớ cũng được
Nhưng tốt nhất hãy quên đi
Ánh sáng gặp nhau ở điểm giao này…
Không muốn trở về Bắc Kinh đầy ắp ký ức, ngóng trông hình bóng quen thuộc nhất ở thành phố xa lạ này.
Min Ho, một người tựa hoa hồng trắng như em có phải vẫn là “ánh trăng chiếu rọi đầu giường(5)”.
“Tình cảm luôn phải đối mặt với trở ngại, Hiểu Tranh, mong rằng em sẽ biết phải lựa chọn như thế nào. Đừng giống cô…”
Chiều tối, nắng nhàn nhạt chiếu xuống sân trường nhưng ánh mặt trời mùa đông lạnh giá, không có một chút hơi ấm.
Hiểu Tranh lang thang một mình trong sân trường. Từ sau hôm rời khỏi nhà giáo sư Hàn, mấy ngày liền cô không luyện đàn. Nhưng không luyện đàn thì biết làm gì đây? Cũng chỉ có thể đi như thế này mới cảm nhận được mình vẫn còn sống…
Màn đêm dần buông xuống, đen đặc. Gió đông buốt giá càng khiến không gian trở nên hiu quạnh. Những sợi tóc dài như tơ của Hiểu Tranh bay bay trong gió. Ánh đèn yếu ớt khiến bóng cô đổ dài xuống đường, cô đơn và lẻ loi…
Dưới gốc cây cao lớn cạnh con đường trong sân trường, một hình bóng cao thẳng lặng lẽ đứng dưới bóng tối, dõi theo hình bóng cô đơn, lẻ loi ấy…
Màn đêm tĩnh lặng, Chul Kang lặng lẽ ngắm nhìn Hiểu Tranh cô đơn đi giữa sân trường giống như một cái xác không hồn. Nhìn cô mà trái tim anh buốt giá. Cô đã đi hai tiếng đồng hồ rồi mà không hề có ý muốn dừng lại. Thậm chí cô còn không ăn tối…
Từ khi Joon Ho đi, cô luôn sống trong nỗi đau khổ giày vò, từ chối sự quan tâm của anh và Da Woo. Có lẽ, có lẽ đàn tranh mà cô ấy yêu hơn tính mạng có thể giúp cô ấy chữa lành vết thương. Nghĩ vậy, anh cố kìm nén trái tim đang thổn thức vì muốn an ủi cô, lặng lẽ đứng trong bóng tối quan sát, chờ đợi cô bước ra khỏi nỗi đau khổ. Nhưng sau khi trở về từ nhà giáo sư Hàn, cô càng trở nên sa sút hơn. Đôi mắt của cô u ám đến tê dại, không chỉ còn có nỗi đau khổ mà có cả chút tuyệt vọng, giống như một người không tìm thấy lối thoát khi lạc đường trong nơi hiểm ác đã vứt bỏ ý chí và nghị lực sống của mình.
Chul Kang không thể chịu đựng được nữa. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh nhất định phải đến chỗ giáo sư Hàn để hỏi cho rõ mới được…
Sau khi trở về từ chỗ giáo sư Hàn, Chul Kang càng cảm thấy lo lắng hơn. Anh không thể ngờ vì sự hụt hẫng trong tình cảm mà Hiểu Tranh không còn tâm trí để luyện đàn. Bị cô giáo trách mắng mà không luyện đàn nữa sao? Lẽ nào tình yêu gặp trở ngại thì vứt bỏ cả mơ ước của mình sao? Càng nghĩ anh càng thấy đau lòng…
Không cần tốn nhiều công sức, anh tìm thấy cô trong phòng đàn.
Cô lặng lẽ đứng trước cửa sổ, khuôn mặt u uất nhìn bầu trời đêm đen đặc. Anh đã đến đây rất lâu rồi mà cô không hề hay biết.
Chul Kang không thể kiềm chế được nữa: “Tần Hiểu Tranh! Em đang làm cái gì thế?”.
Nghe thấy giọng nói của anh, cô từ từ quay người lại nhưng ánh mắt thì vô hồn không có tiêu điểm. Cô miễn cưỡng nhếch mép cười với anh: “Chul Kang, anh đến rồi à”.
“Em không luyện đàn thì đi ra ngoài với Da Woo cho thoải mái”. Chul Kang đau đớn nhìn khuôn mặt nhợt nhạt, hốc hác của cô.
“Luyện đàn?”. Cô gượng cười, sau đó khẽ nói: “Có lẽ… sau này sẽ không luyện nữa…”.
Cô khẽ thở dài rồi quay người lại nhìn bóng đêm giăng kín bầu trời.
Chul Kang vừa lo lắng vừa đau lòng, anh đặt tay lên vai cô như muốn lắc mạnh để cô tỉnh lại, nhưng Hiểu Tranh vẫn không hề có cảm giác gì.
“Tần Hiểu Tranh! Anh coi thường em. Em là một người yếu đuối không chịu được thử thách”. Chul Kang sa sầm mặt xuống, nói từng câu từng chữ.
Toàn thân Hiểu Tranh run rẩy nhưng cô không quay đầu lại.
“Mới có một chút trở ngại như thế này mà em không vượt qua được sao? Chỉ một chút thất bại trong tình cảm mà em đã gục ngã rồi sao? Nhiệt tình của em ở đâu? Đam mê của em ở đâu? Lý tưởng của em ở đâu? Tất cả đều biến