
Joon Ho như thế nào. Dường như anh ấy cũng vậy. Vì thế mà hai người không gặp nhau nữa.
Chul Kang suy nghĩ một lúc rất lâu rồi mới khẽ nói: “Chuyện ấy… thực ra Joon Ho không có lỗi. Anh nghĩ, chắc chắn bây giờ cậu ấy rất đau khổ. Hiểu Tranh, hai người nên gặp mặt nói chuyện với nhau”.
Hiểu Tranh lắc đầu và nói: “Không đâu”. Ngẩng đầu nhìn ánh mắt dịu dàng và ân cần của Chul Kang, cô thở dài, khẽ nói ra nỗi bối rối trong lòng mình: “Bây giờ em thấy đầu óc rối bời. Em cứ tưởng rằng Joon Ho là người tài trợ của mình, nhưng… em lại phát hiện mình đã nhầm. Sự thực là người tài trợ của em… lại chết vì Joon Ho. Em… em thực sự không biết phải đối diện với anh ấy như thế nào. Em thậm chí… thậm chí không biết… mình có yêu anh ấy không. Chul Kang… em rất sợ…”. Hiểu Tranh đau đớn nhắm mắt.
Nhìn khuôn mặt hoảng hốt như sắp khóc của Hiểu Tranh, Chul Kang không biết phải làm thế nào.
Không gặp mặt thì làm sao có thể xoa dịu được nỗi đau? Nếu cô ấy không dám đi bước này, vậy thì, hãy để mình giúp cô ấy…
Nhưng hai người không chú ý đến chàng trai đang rơi lệ ngoài cửa. Thì ra tất cả đều là hiểu lầm. Thực sự là dựa dẫm vào anh trai, ngay cả tình yêu cũng phải dựa vào anh ấy mới có được trong phút chốc. Joon Ho tự cười nhạo mình.
Công viên quốc gia Seoul vốn nổi tiếng với lá phong đỏ rực. Nhưng sau hai ngày tuyết rơi, lá phong đã rụng. Công viên đã biến thành thế giới của băng tuyết lạnh lùng và hiu quạnh. Dưới ánh nắng mặt trời, những cành cây đóng băng phát ra ánh sáng nhiều màu chói lọi, rực rỡ và đẹp mắt.
Hiểu Tranh ngồi trên ghế băng ở cổng công viên, chốc chốc lại nhìn đồng hồ. Vì ngại từ chối lời mời ngắm tuyết của Chul Kang quá nhiều lần nên cuối cùng cô đã đến công viên. Nhưng đã quá giờ hẹn rồi mà Chul Kang vẫn chưa đến. Cô giậm giậm bàn chân tê cứng, xoa đôi tay lạnh giá, tiếp tục ngồi chờ Chul Kang.
Joon Ho đứng dưới gốc cây, nhìn Hiểu Tranh ngồi trên ghế từ phía xa. Hôm nay, cô mặc chiếc áo lông màu trắng đã từng mặc trong buổi hẹn đêm Giáng sinh lần trước. Trông cô thật hài hòa với thế giới màu trắng bạc này.
Cô ấy đang lạnh sao? Nhìn Hiểu Tranh không ngừng xoa tay giậm chân, anh rất muốn chạy tới ôm cô vào lòng. Nhưng… anh không dám.
Sau hôm ấy, anh và cô không gặp nhau. Anh không biết cô nghĩ gì, vì thế anh sợ. Anh sợ… cô yêu anh là vì tưởng rằng anh là người tài trợ của mình. Anh sợ… anh sợ sau khi biết anh không phải là người tài trợ của mình cô sẽ không yêu anh nữa. Anh sợ… gặp mặt rồi cô sẽ lạnh lùng nói cô không yêu anh nữa…
Tuyết trắng mù mịt, anh đứng nấp trong góc lén nhìn cô gái mặc áo trắng giống như thiên thần…
Cuối cùng, cô không thể chờ được nữa, đứng dậy chuẩn bị ra về. Thấy vậy anh không kìm được hét to: “Hiểu Tranh!”.
Chul Kang? Ánh mắt của Hiểu Tranh bắt đầu kiếm tìm xung quanh, sau đó… cô nhìn thấy anh.
Là Joon Ho! Cô ngây người nhìn anh bước lại gần.
“Em… có khỏe không?”. Anh đứng trước mặt cô, ngắm nhìn cô, trong đáy mắt có chút gì đó bùng cháy và sự tăm tối khó nói.
Cô gầy đi nhiều. Nhìn khuôn mặt tiều tụy của cô, trái tim của anh như thắt lại. Các ngón tay khẽ động đậy, muốn vuốt ve cái cằm của cô nhưng bàn tay nắm chặt cuối cùng vẫn không mở ra.
Cô ngây người nhìn anh. Ánh mắt của anh ẩn chứa nỗi đau đớn khôn cùng. Bỗng nhiên cô thấy sống mũi cay cay.
Chắc chắn anh rất buồn, rất đau khổ. Nhưng… cô không biết nên làm thế nào.
“… Em không muốn gặp anh nữa, đúng không?”. Giọng nói của anh run run.
Hiểu Tranh mấp máy môi nhưng không nói được lời nào.
Nét mặt của anh bỗng trở nên u tối: “Em… thực sự không muốn gặp anh nữa rồi. Em hận anh sao?”.
Hiểu Tranh hốt hoảng lắc đầu: “Không phải…”. Bỗng nhiên nước mắt trào ra, giọng nói run run: “Em… chỉ là… em không dám gặp anh…”.
Anh im lặng nhìn cô.
Chul Kang nói đúng: Không gặp nhau thì sẽ mãi đau khổ. Vì thế sau nhiều lần do dự, anh đã đến. Anh muốn hỏi câu hỏi gặm nhấm trái tim mình bấy lâu nay.
“Em ở bên cạnh anh, nhưng anh không hề biết rằng em chính là cô gái mà anh trai anh đã tài trợ. Còn em…”. Anh mỉm cười chua chát, “lại tưởng rằng anh là người tài trợ của em. Thế giới này… thật là kỳ lạ, đúng không em?”.
Cô nhìn anh, đôi mắt hiện lên sự bối rối.
“Nhưng… anh rất muốn biết…”.
Cô lặng lẽ nhìn anh, chờ đợi câu hỏi của anh.
“Em…”. Anh hít một hơi thật sâu, cuối cùng lấy hết dũng khí để hỏi, “Vì anh là người tài trợ của em nên em mới hẹn hò với anh phải không?”.
Cô tròn mắt ngạc nhiên.
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, chờ đợi câu trả lời của cô mà trong lòng cảm thấy vô cùng bất an.
Rất sợ câu trả lời của cô là đúng. Nhưng nếu không hỏi thì câu hỏi này sẽ trở thành bóng đen trong lòng anh. Anh nhớ rất rõ cái đêm mà anh say rượu, sau khi cô đưa anh về ký túc, ngày hôm sau cô chủ động tiếp cận anh một cách khác thường…
Anh đang hỏi gì vậy? Cô hốt hoảng nhìn anh