
y thế nào?
- Ít ra, anh cũng nên cho em tí hy vọng để không đau lòng vì mất nụ hôn
đầu nữa – Nhỏ chỉ chờ cơ hội thế này thôi, liền lập tức nói ngay.
- Cho em tý hy vọng? Nhưng phải làm cách nào mới đúng – Tuấn Anh nhăn mặt nhìn nhỏ hỏi.
- Thì ít ra anh cũng cho em một lời tỏ tình để em còn có chút hy vọng và không tuyệt vọng vì bị mất nụ hôn đầu – Tùng Linh bèn giải thích.
Tuấn Anh lưỡng lựu không chịu nói, nhỏ bèn nói:
- Bỏ đi, em không ép buộc anh đâu. Em xem như nụ hôn đầu mình đã trao cho chó cưng của mình vậy.
Nhưng thề có trời đất chứng giám, con chó Kitty thân yêu của mẹ nhỏ, có cho tiền nhỏ cũng không thèm hôn nó chú nào hết.
Nhỏ vùng vằn định bỏ đi xuống lầu dưới ăn cơm, bỏ lại Tuấn Anh ở lại không quan tâm đến.
- Anh yêu em.
Tuấn Anh ở phía sau nhỏ đột nhiên thốt ra ba tiếng, tuy âm thanh đầy sự
ngượng ép, ngại ngùng và rất yếu, gần như không gnhe thấy. Thế nhưng lỗ
tai nhỏ rất thính, lập tức nghe và định hình ra rõ ràng ba chữ đó là “
Anh yêu em”
Nhỏ đứng lại, miệng mĩm cười khoái trá, thật sự muốn nhảy lên làm động
tác chiến thắng, nhưng nhỏ cố kiềm nén niềm vui giả vờ không nghe thấy,
quay đầu lại hỏi Tuấn Anh:
- Hả, anh vừa nói gì vậy.
Tuấn Anh mím môi không chịu nói ra mấy cái lời xấu hổ đó. Tùng Linh xụ mặt, bĩu môi nói:
- Không nói thì thôi.
Nhỏ toan bỏ đi, thì Tuấn Anh ghiến răng miễn cưỡng nói lớn hơn :
- Anh yêu em. Em mà còn không nghe nữa thì anh mặc kệ đó.
Tùng Linh liền quay lại nhe răng cười nhanh nhở và nói:
- Nghe rồi, nghe rồi, nghe rất rõ là đằng khác. Anh đã nói hai lần rằng
:” Anh yêu em”. Hehe, nghĩa là chỉ cần năm lần nữa thôi, em sẽ chính
thức làm bạn gái của anh.
- Cái gì – Tuấn Anh há hốc miệng thành chữ A, mắt thành chữ O nhìn khuôn mặt thay đổi một cách đáng kinh ngạc của Tùng Linh, mới biết rằng mình
là thằng đại ngốc bị con nhỏ đại thông manh lừa.
Nhưng Tuấn Anh cố vớt vát thêm một chút, không cam lòng bị thua nhanh chóng đến 2 lần như thế. Cho nên bèn nói:
- Tính một lần thôi.
- Binh bất yếm trá mà, hehe. Từ miệng anh nói ra hai lần, thì phải tính
là hai lần chứ – Tùng Linh nháy mắt không chấp nhận, rồi vui vẻ bảo –
Thôi, mau đi ăn cơm đi, em đói bụng rồi.
Nói xong, nhỏ bỏ đi trước, Tuấn Anh ở lại thề nguyền rằng: Nhất định phải sữa luật tỏ tình lại mới được
hết chương 9.3
Tùng Linh ăn xong, hôm nay rất tự giác đi rửa chén bát mà không chờ mẹ sai bảo.
- Con gái – Mẹ nhỏ kinh ngạc khe khẽ gọi nhỏ, giọng có chút lo lắng.
- Dạ.
- Con thất tình à – Mẹ nhỏ chậm rãi buôn một câu.
Giây phút sau đó là mấy tiếng loảng xoảng, cùng tiếng ho sặc sụa của nhỏ.
- Sao mẹ tự nhiên nói chuyện gì cục vậy. Con làm gì mà thất tình chứ –
Nhỏ lấy lại bình tĩnh, cũng may là cái dĩa trong tay nhỏ rơi xuống chỉ
tạo ra sự va chạm chứ không có hề bị bể.
- Không phải sao. Tại mẹ nghe người ta nói, chỉ khi con người ta thất
tình, người ta mới thay đổi nhiều đến thế – Mẹ nhỏ cười cười giải thích.
- Con gái mẹ xinh đẹp thế này, dễ thương thế này. Người xếp hàng theo
con đầy cả xóm. Ba mẹ cần nuôi chó dữ để canh nhà, làm gì con gái ba mẹ
có chuyện thất tình chứ – Nhỏ chề môi rồi bắt đầu nổ.
Chẳng ai đánh thuế giấc mơ, cũng chẳng ai rỗi hơi kiểm chứng lời nói ngông của nhỏ cho nên, nhỏ cứ thế mà bố khoét. Haha
- Này, anh khai thiệt đi, nó có phải con em hay không? – Mẹ nhỏ quay sang đánh vào tay ba nhỏ hỏi.
- Để mai anh đi xét nghiệm AND – Ba nhỏ cũng hóm hỉnh trả lời rất ăn ý với mẹ nhỏ.
Nhỏ nghe ba mẹ nói mà tức muốn hộc máu, trên đời này ao lại có ba mẹ thế này. Đem con cái mình ra làm trò vui. Nhỏ tức quá hét lên:
- Con mới phải hỏi có thật ba mẹ là ba mẹ của con hay không?
- À, cái này mẹ có thể trả lời con nè. Mẹ nhặt con ở bãi rác đó.
- Thôi được rồi. Con thua – Đúng là có thể đấu với trời, có thể đấu với
đất, nhưng không thể đấu với ba mẹ, bởi vì trời sẽ đánh, đất sẽ nổ tung. Thua ngay tức khắc.
Nhỏ nhanh chóng rửa chén rồi về phòng chuẩn bị tập và đi qua nhà Tuấn
Anh. Nhưng mà lần này đến lượt nhỏ bị nhốt, tuy không bị nhốt bên trong
như Tuấn Anh mà là bị nhốt bên ngoài. Bởi vì, Tuấn Anh đã tắt chuông
cửa, nhỏ kêu mỏi miệng cũng không thấy trả lời. Nhỏ hừ mũi tức giận nói:
- Định giở trò với em hả.
Nhỏ nhìn xem cửa ban công vẫn mở, nhỏ khoái chí cười bảo:
- Đường chính đạo không đi được thì đi đường đạo tặc thôi.
Thế nhưng đường đạo tặc của nhỏ cũng không thể đi được , bởi vì Tuấn Anh đã đem cái tấm ván vốn là cầu bắt qua sông của nhỏ về đặt ở ban công
nhà mình.
Tùng Linh tức giận nghiến răng nghiến lợi .
- Được lắm. Anh tưởng làm vậy thì em không còn cách sao. Nói cho anh
biết, em là vua bắt chước đó. Chưa từng thử nhảy qua, điều đó không
chứng mình là em đây không thể nhảy qua đâu.
N