
định quay lưng
vào nhà.
- Em không phải là muốn al2m bạn gái anh hay sao? – Tuấn Anh thấy nhỏ định bỏ vào nhà, nên buồn bã hỏi.
- Chẳng phải anh bắt em phải làm sao khiến anh nói yêu em 7 lần, anh mới chấp nhận để em làm bạn gái anh hay sao? – Nhỏ quay lưng nhìn Tuấn Anh
buồn bã nói – Em còn chưa biết làm thế nào để anh chịu nói anh yêu em
đây.
- Từ lâu anh đã thích em rồi, đừng nói là nói yêu em 7 lần, mà mỗi ngày
anh đều muốn nói yêu em 7 lần – Tuấn Anh liền nắm tay nhỏ vui vẻ nói ra
những lời….mắc ói.
Nhỏ công nhận mình không thuộc típ người lãng mạn, cho nên nghe mấy lời
này, tự nhiên nhỏ nổi gai óc cùng mình. Nuốc nước bọt còn thấy lạnh thấu xương.
- Vậy anh hãy tỏ tình với em 7 lần đi…Nhưng không được trùng nhau đấy nhé
- Anh yêu em.
- Anh nhớ em.
- Anh cần em.
- Anh muốn có em.
- Anh thích em.
…………
- Em đồng ý.
Mấy lời nói tựa như mật ngọt rót vào tim, Tùng Linh vui sướng ngất ngây, vậy là cuối cùng, nhỏ đã có thể thực hiện mong ước rồi, nhỏ nghĩ thường là sau mấy lời tỏ tình, là một màn trao nhau nụ hôn đầu đầy lãng mệnh.
Cho nên nhỏ nhắm mắt chu môi chờ đợi…
Bộp…
Tiếng rớt bi thảm vang lên, kéo theo thân hình của nhỏ nằm dài xuống đất, đầu mẻ, trán sưng.
Tùng Linh mở mắt, nhỏ mới biết hóa ra từ nãy giờ, nhỏ đang mơ. Giờ trở
lại hiện thực, nhỏ vẫn chưa là bạn gái của Tuấn Anh, sự thật quá phủ
phàng. Tùng Linh bi phẫn hét lên.
- Trời ơi, mãi mới dụ được 7 lần nói yêu, vì sao chỉ là giấc mơ hả trời.
Sau tiếng hét long trời lở đất của nhỏ, là tiếng sư tử gầm theo:
- Sáng sớm phát điên gì vậy hả.
Tùng Linh lập tức tắt đài ngay, ông trời có đáng sợ cũng không đáng sợ bằng mẹ nhỏ.
Người nhà kế bên, nghe tiếng rống của nhỏ, bỗng ớn lạnh cả da gà.
Chương 9.1
Tuấn Anh lắc đầu, cảm thấy chịu thua cái cô ngốc nhà kế bên luôn. Rõ
ràng mấy ngày trước còn thầm oán trách cậu, mắng thầm luôn miệng, thế mà bây giờ tự nhiên nói là thích.
Tuấn Anh cũng biết, bộ dạng của mình, được xem như là một hot boy, được
nhiều con gái thích. Thế nhưng cậu không nghĩ cái vẻ ngoài của mình lại
thu hút con nhóc ngố kia. Tùng Linh trông không giống mấy cô gái thích
vẻ bề ngoài, nếu không thì trước đây không bao giờ ca thán khi được cậu
dạy học. Biết bao nhiêu cô nhóc mong cậu dạy học còn không được nữa là.
Cho nên, Tuấn Anh có thể khẳng định nguyên nhân khiến cô nhóc nói thích
cậu không bởi vẻ bề ngoài hay trí tuệ của cậu.
Nhưng Tuấn Anh cũng cảm thấy thú vị, cậu khẽ bật cười đưa tay kéo rèm đón ánh nắng buổi sáng trước khi đi học.
Tuấn Anh thật muốn biết ngày hôm nay chuyện gì sẽ đón chào mình đây, bởi vì với cái đầu thông manh của Tùng Linh, nhất định sẽ nghĩ ra nhiều trò tinh quái, cũng giống như để cậu chấp nhận lời tỏ tình của nhỏ, mà nhỏ
không ngại suốt dọc đường nói ” Em yêu enh, em thích anh” với cậu.
Quả nhiên, tấm màn vừa mở ra, gương mặt ở bên kia đã hiện ra, tươi cười quẫy tay chào cậu, còn hét lớn tiếng:
- Anh! Ngày mới vui vẻ.
- Không vui – Tuấn Anh đưa mắt sang đối diện nhìn Tùng Linh, thấy hơi
buồn cười trước bộ dạng mới thức dậy của nhỏ, nhất là bộ đồ ngủ hình
phim hoạt hình của nhỏ trông đến là buồn cuồi. Nhưng vẫn nín nhịn không
cười, giả vờ như lườm nhỏ một cái rồi bảo – Sáng sớm bị em dọa ma rồi,
đầu xù tóc rối, mắt ghèn không, miệng còn chảy nước dãi. Nhìn em kiểu
này hoài, anh chắc chắn sẽ bị bội thực thức ăn cho xem.
Tùng Linh nghe Tuấn Anh chê mình, nhỏ đỏ mặt, đưa tay vuốt vuốt lại cái
đầu tóc như ổ quạ của mình, gương mặt tươi tắng liền xịu xuống rồi bảo:
- Người ta vừa thức dậy đã đứng đây chờ anh, chỉ để chào và chúc anh ngày mới vui vẻ thôi mà.
Nhưng chỉ mấy giây buồn thôi, mặt nhỏ lại hớn hở cười nói:
- Giờ em đi đánh răng rửa mặt đây. Anh, hẹn lát nữa gặp mặt.
Nói xong, nhỏ nhanh nhẹn quay người đi đánh răng rửa mặt. Tuấn Anh cười
nhẹ nhìn bộ dạng loi choi của nhỏ, tuy cảm giác bó tay trước một đứa con gái chẳng khác gì con trai này, thế nhưng cái kiểu không màu mè, làm bộ làm tịch như nhỏ lại khiến cậu thích hơn cái bộ dạng giả vờ hiền lành
thục nữ của mấy cô gái tiếp cận cậu.
Con gái thời nay táo bạo theo đuổi con trai, Tuấn Anh cũng biết điều này chứ. Nhưng cái cách theo đuổi con trai như Tùng Linh, Tuấn Anh là lần
đầu tiên thấy.
Như thường lệ, Tuấn Anh lại cho nhỏ quá giang đến trường. Nhưng trên
đường đi, Tuấn Anh lại thấy nhỏ im hơi lặng tiếng một cách khác lạ. Từ
trước đến giờ, cái miệng của nhỏ, chưa bao giờ ngừng hoạt động quá 5
phút.
Tuấn Anh thấy hơi lạ, hắng giọng lên tiếng hỏi:
- Em bệnh à?
- Em đâu có bệnh gì đâu – Nhỏ lắc đầu mặc dù Tuấn Anh không nhìn thấy.
- Sao hôm nay tự nhiên im lặng thế ?
- Em đang bị mất mặt – Nhỏ sầu não nói.
- Mặt em trên đầu em chứ có bị mất đi đằng nào đâu – Tuấn Anh phì cười,
nhớ lại cái