
u trò tinh quái, nhưng không ngờ lại tinh quái đến
thế. Cậu cũng không ngờ, ngay lời tuyên bố, nhỏ đã nhanh chóng thực hiện thủ đoạn ép yêu của nhỏ.
- Anh la lớn cho ba mẹ em hay – Tuấn Anh hơi cúa tiết nói.
- Em sợ quá. Em sợ quá – Tùng Linh giả đò đưa tay ôm lấy ngực, giống như người sợ hãi – Bây giờ anh có qua không? Mau nói 3 chữ :” Anh yêu em “
đi. Em sẽ đem ván để anh đi qua. Còn nếu không thì em đi xuống dưới nhà
ăn cơm đấy nhé.
Tuấn Anh lưỡng lự không chịu nói. Tùng Linh nhún vai ép buộc:
- Em đếm đến 3 nhé, anh không lên tiếng nói thì em đi thật đó. Em sẽ
giúp anh nói với ba mẹ là anh sẽ đi với bẹn nên không ăn cơm. Nhưng mà
em nhớ là, nhà chú không có mì gói thì phải.
Rồi không để mất nhiều thời giờ nữa, nhỏ lập tức đếm.
- 1…2…3…
Tuấn Anh vẫn không chịu nói:
- Tối nay anh chịu khó uống nước cầm hơi nhé – Tùng Linh quay người cười gian bảo.
Tùng Linh vừa quay người, bước một bước. Tuấn Anh đã lùi lại trong nhà
mấy bước, sau đó lấy đa, đạp lên thành ban công búng người một cái đã
nhảy qua ban công nhà của Tùng Linh. Khoảng cách ban công hai nhà khá
gần nhau, nhảy qua chỉ là chuyện nhỏ đối với người học võ và quen vận
động thể thao như Tuấn Anh.
Tùng Linh quay người bước đi, vẫn không thấy Tuấn Anh lên tiếng. Nhỏ có
phần thất vọng, vậy là không thể dùng cách này ép buộc Tuấn Anh được
rồi.
Nhỏ thở dài, quyết định quay lại ném chìa khóa trả cho Tuấn Anh để cậu mở cửa nhà đi qua nhà nhỏ. Cho nên nhỏ bất ngờ quay lại.
Cũng là lúc nhỏ chứng kiến cảnh phi thân của Tuấn Anh, nói thiệt thì, dù lang can hai nhà cũng khá gần nhau, nhưng nhỏ chưa bao giờ dám phi thân qua. Nhỏ kinh ngạc đứng bất động, không kịp tránh khi Tuấn Anh nhảy
sang
Kết qua là, Tuấn Anh bị nhỏ chắn đường nhảy.
Sau đó là, nhỏ thấy mình ngã ngửa cái rầm đầy đâu điếng khi Tuấn Anh vướn vào nhà và cũng ngã theo. Cậu đè lên người nhỏ.
Nhưng điều đáng nói là, miệng của hai đứa đang dán vào nhau.
hết chương 9.2
Tùng Linh bị ngã đập đầu đau đến chảy nước mắt luôn, nhưng cái đau lập
tức bị dẹp bỏ bởi vì cả người nhỏ bị một luồn điện xẹt qua người , khiến khắp người tê dại.
Nhỏ nhanh chóng nhận ra chuyện gì đang xảy ra. Ánh mắt đang đọng nước
chợt mở to nhìn thẳng vào mắt Tuấn Anh cũng đang bất ngờ kinh ngạc vì
chuyện vừa xảy ra. Nhỏ sau giây thất thần kinh ngạc thì chớp chớp mắt
nhìn Tuấn Anh. Thề có trời đất, tim nhỏ đang không ngừng gào thét đập
liên hồi đòi lao ra ngoài.
Chỉ cần chút nữa thôi là nhỏ bảo đảm không thể kiềm chế trái tim đang
đập cửa đòi bay ra ngoài thì Tuấn Anh đã bật dậy , mặt đỏ đến mang tai,
khẽ tằng hắng một cái, ấp úng nói hai chữ:
- Xin lỗi.
Nhỏ đang choáng voáng đầu óc trước nụ hôn bất ngờ đó, chẳng còn đầu óc
đâu mà nghe mấy lời xin lỗi của Tuấn Anh. Nhỏ vẫn nằm bất động dưới sàn
nhà khiến Tuấn Anh ái ngại ngồi xuống lay nhỏ kêu:
- Này, em không sao chứ?
- Nụ hôn đầu, nụ hôn đầu… – Miệng nhỏ lẩm bẩm kêu lên.
Tuấn Anh nghe nhỏ kêu lên như thế thì không khỏi sặc nước miếng của
chính mình. Đúng là cú nhảy lần này quá ư tai hại rồi. Nhưng mà, cậu là
không cố ý, càng không nghĩ đến sẽ hôn nhỏ thế này. Cậu cũng biết con
gái hay chú trọng nụ hôn đầu tiên của mình, cho nên hơi áy náy, kéo tay
vực Tùng Linh dậy và bảo:
- Cái đó không tính là nụ hôn đầu đâu.
- Chứ tính là gì? – Tùng Linh vẫn còn cảm thấy khắp người tê tê miễn cưỡng ngồi dậy hỏi.
- Ờ thì…- Tuấn Anh không biết phải giải thích thế nào, cậu cũng đâu có
rành về mấy cái vụ hôn hít này, chỉ là muốn an ủi Tùng linh mà thôi, cho nên đành đánh trống lãng – Xuống ăn cơm đi kẻo cô chú đợi lâu, lát nữa
anh giải thích cho em hay.
Nhưng Tùng Linh đâu phải con ngốc, nhỏ không được gọi là thông minh,
nhưng cũng được xem là kẻ thông manh. Làm gì bỏ lỡ cơ hội tốt như thế
này được, cho nên nhóc dùng sức hít thở làm như đang khóc thút thít:
- Người ta vẫn ước mơ sẽ trao nụ hôn đầu cho người con trai mình yêu.
Tuấn Anh thấy nhỏ muốn khóc càng hoảng hốt, cậu bắt đầu thấy hối hận vì
sao lại không chờ nhỏ đi hẳn rồi hãy nhảy qua, để bây giờ thì…Tuấn Anh
nhăn mặt gãi đầu rối trí, bảo cậu đối phó với mấy bài toán hóc búa, cậu
sẽ vui vẽ giải ngay lập tức, nhưng bảo cậu đối phó với con gái khóc thì
phải nói là kinh nghiệm chẳng có. Cho nên bất đắc dĩ nói:
- Chẳng phải người em thích là anh hay sao?
- Nhưng mà, anh còn chưa chấp nhận em làm bạn gái anh anh mà. Nếu lỡ như em khổng thể khiến anh nói yêu em 7 lần thì chẳng phải em không còn cơ
hội hay sao. Nếu đã không còn cơ hội thì em đành từ bỏ. Sau này biết đâu em sẽ quan một người khác, và sau đó, em và bạn ấy sẽ trao cho nhau nụ
hôn đầu. Nếu sau này bạn ấy hỏi em, anh bảo em phải trả lời thế nào.
Tùng Linh lập tức tỏ ra ấm ức nói một hơi khiến Tuấn Anh tái cả mặt, hơn nữa mắt của nhỏ cũng tỏ ra muốn khóc. Cậu hốt hoảng nói:
- Vậy giờ em thấ