Polaroid
Yêu Trong Đau Khổ

Yêu Trong Đau Khổ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210070

Bình chọn: 10.00/10/1007 lượt.



Mắt cô tìm kiếm bóng dáng kia, nhìn anh bước ra khỏi bệnh viện, đi đến chỗ đậu xe, lên xe, khởi động, từ từ đi tới trước mắt cô.

Sau giây phút đờ đẫn, Tả Á như phát điên, vội vàng đuổi theo. Cô chạy rất

nhanh, từng món đồ trong tay lần lượt rơi xuống đất, nhưng cô vẫn hoàn

toàn không hay biết gì. Nhìn chiếc xe dần đi xa, Tả Á rốt cuộc không

đuổi theo nữa, bước chân loạng choạng dừng lại. Cô thẫn thờ đứng ở nơi

đó, lòng đau đớn đến không thở nổi, mặc cho nước mắt lã chã tuôn rơi.

Rất lâu sau đó…..

“Tiểu Á…..!”

Một tiếng gọi trầm thấp từ xa vang lên phía sau Tả Á, phảng phất như vượt

qua không gian, xuyên qua hai năm, trở lại ngày trước. Giọng nói quen

thuộc kia khiến cho lòng người đau đớn, khiến cô nhớ nhung đến sắp phát

điên.

Người đàn ông cô nhớ nhung gần hai năm, người cô yêu đang ở phía sau cô, nhưng giây phút này cô lại không có can đảm để quay đầu.

Cánh tay cô bị người cầm lấy, thân thể dần dần bị xoay lại, khuôn mặt

anh tuấn, con ngươi sâu lắng của Chung Dương đập vào mắt cô.

Lòng bàn tay quen thuộc, nhiệt độ quen thuộc, giọng nói quen thuộc, khuôn

mặt quen thuộc. Tim như ngừng đập, mặt tái nhợt không có chút máu, chỉ

có nước mắt chua xót và đau đớn thấm ướt gương mặt.

Chung Dương

nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt trước mặt, trái tim thắt lại

đau đớn, hốc mắt đỏ lên, lấp lánh lệ. Nước mắt tràn đầy trong mắt hai

người chứa đựng nỗi nhớ nhung đau đớn mà cay đắng, đau lòng xen lẫn hạnh phúc, còn có sự tang thương của vật đổi sao dời.

Tất cả đã qua

nháy mắt ùa về trong suy nghĩ. Chăm chú nhìn nhau, tựa như có ngàn lời

muốn nói, lại không nói lên lời. Thời gian như dừng lại vào giây phút

này, không còn thứ gì khác nữa.

Sau khi tái khám xong, Kiều Trạch không tìm thấy Tả Á, ra ngoài thì lại nhìn thấy những món đồ cô mua cho anh rơi rải rác trên mặt đất, lòng anh thoáng sợ hãi, vội vàng theo dấu vết mà tìm kiếm khắp nơi, rốt cuộc cũng nhìn thấy bóng dáng của Tả Á,

nhưng trái tim anh lại như nghẹn lại.

Anh nhìn thấy khuôn mặt của Tả Á ướt đẫm lệ, trong ánh mắt cô đều là nỗi nhớ nhung và đau đớn ngắm

nhìn khuôn mặt Chung Dương. Cô chỉ cần khẽ nghiêng đầu là có thể nhìn

thấy anh, nhưng trong mắt cô lúc này chỉ có Chung Dương, trên mặt cô là

nước mắt chỉ khóc vì Chung Dương.

Kiều Trạch đột nhiên cảm thấy

chân mình rất đau, đau đến thấu vào xương tủy, lan khắp toàn thân, chạy

thẳng vào tim. Bóng dáng cao lớn của anh bất động giữa biển người, lẻ

loi, cô độc, ngập tràn nỗi đau vô tận. Chung Dương trở lại, hơn nữa còn đột nhiên xuất hiện trước mặt Tả Á như vậy,

giống như ngày trước anh bất ngờ biến mất khỏi thế giới của cô, khiến cô không kịp thích ứng mà bối rối hoảng loạn.

Hai người ngồi trong

quán cà phê, vẫn giữ im lặng, câu “anh/em sống thế nào” kia dù là ai

trong hai người cũng không cách nào thốt ra được.

Cảm xúc kích

động ban đầu của Tả Á dần bình tĩnh lại, vẻ mặt cô không còn tái nhợt

nữa, vẻ đau đớn trong mắt cũng chỉ còn là nhàn nhạt u buồn.

Hai

người đã từng tình cờ gặp nhau, đó là khi tình yêu của bọn họ bắt đầu,

vậy mà hôm nay vô tình gặp lại, cô đã thành vợ người khác, anh cũng là

chồng của Lô Hi rồi.

Vô tình gặp lại, có thể là bắt đầu, cũng có

thể là kết thúc, hoặc chỉ là một bước đệm mà không thể bắt đầu lại tình

yêu được nữa.

Rõ ràng hai người yêu nhau, lại chỉ có thể giữ

khoảng cách như hai người xa lạ. Rõ ràng hai người yêu nhau, lại không

thể nói anh yêu em, em nhớ anh, không thể hóa sự nhớ nhung do xa cách

thành cái ôm, thành nụ hôn hay thành lời yêu thương nồng nàn.

Cô không biết, anh đã yêu Lô Hi rồi chăng.

Anh cũng không biết, cô có yêu Kiều Trạch hay không.

Tất cả chỉ có thể giấu kín trong lòng.

Trong giây phút yên lặng, Chung Dương đột nhiên yếu ớt nói: “Tiểu Á.....Anh đã về.....!”

Tả Á ngẩn ra, cười gượng, khẽ đáp: “Chào mừng anh trở về, rùa biển*.”

Chung Dương nhìn Tả Á, nhìn nét u buồn trong đáy mắt cô, trái tim nhói đau,

nhưng vẫn phối hợp nói: “Hai năm không gặp, tế bào hài hước của em phát

triển ra đấy!”

“Con người luôn thay đổi, không phải sao?” Tả Á nhấp một ngụm cà phê nóng, đắng, đắng thấu vào tim.

Chung Dương thật sự rất muốn, rất muốn ôm Tả Á vào lòng, gọi cô là bé cưng,

nói rằng anh đã trở về, anh nhớ em, nhớ đến đau lòng, nhưng cuối cùng

vẫn đành phải kìm nén, chỉ ẩn ý nói: “Có thứ chắc chắn không bao giờ

thay đổi.”

Tả Á không nhịn được ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đẹp trai của Chung Dương, nhìn vào con ngươi sâu lắng của anh. Anh vẫn giống với người khắc sâu trong trí nhớ của cô, có chăng chỉ là trầm ổn hơn trước

mà thôi. Có thứ gì chắc chắn không bao giờ thay đổi? Có thứ gì là mãi

mãi đây? Trong lòng suy nghĩ nhưng cô không hề lên tiếng.

Chung Dương nhíu mày, hai mắt sáng quắc nhìn Tả Á, cúi đầu nói: “Ví dụ như lòng người!”

Lòng người?

Tim Tả Á đập lỡ một nhịp, tay khẽ run lên, cà phê sém chút đổ ra ngoài, mở

miệng định nói gì đó thì điện thoại đột nhiên vang lên, Tả Á nhìn Chung

Dương xin lỗi, liền bắt điện thoại.

“Tiểu Á!”

Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của mẹ cô.

“Mẹ ạ!”

“Tiểu