
động xe chạy đi, Tả Á
chợt kêu lên: “Chờ chút, xin lỗi, tôi muốn xuống xe!”
Tài xế dường như có chút khó xử, ấp úng nói: “Nhưng.....”
Tả Á gằn giọng nói: “Tôi muốn xuống xe, phiền chú mở cửa!”
Tài xế do dự một hồi cuối cùng vẫn mở cửa xe, Tả Á vội bước xuống xe, nghi
ngờ nhìn chiếc xe mình vừa lên có gì đó không ổn, vừa nhìn mới phát hiện ra trên chiếc xe buýt xanh biếc kia có ghi một dòng chữ “Xe màu xanh
phải tốn 10 tệ, xe màu đỏ phải tốn 5 hào!”
Cô mỗi lần đi xe chỉ
nộp có một đồng tiền mà, Tả Á càng lúc càng thấy kỳ lạ, không nhịn được
nghĩ đến Kiều Trạch. Tả Á nhìn quanh đám người, quả nhiên thấy được một
khuôn mặt quen quen, dường như đã từng gặp qua người này bên cạnh Kiều
Trạch.
Người nọ thấy Tả Á nhìn mình, không khỏi ngượng ngùng cười một tiếng đi tới, gật đầu chào: “Chị dâu, chào buổi sáng, thật trùng
hợp nha, chị đi làm ạ?”
Tả Á suy nghĩ lại, người đàn ông trước
mắt hình như tên là Trương Chính, cô cười cười nói: “Anh Trương vất vả
rồi, sắp xếp mọi việc luôn rất chu đáo.”
“Lời nói của chị dâu em thật sự không hiểu, à... Em trễ làm rồi, em đi trước đây.”
Trương Chính to giọng nói xong, đưa tay chặn taxi chuồn mất. Ngồi trên xe rồi, Trương Chính nghĩ thầm, sáng sớm anh đã dẫn người đến ổn định trật tự,
tuyên truyền hành động vĩ đại “xe xanh 10 tệ, xe đỏ 5 hào”. Đây chính là chiêu tuyệt diệu mà anh nghĩ ra được, cũng khiến Kiều Trạch tốn không
ít tiền.
Vậy mà mới sang ngày thứ hai, đã bị Tả Á phát hiện. Hơn
nữa còn với thái độ không có vẻ gì là cảm kích cả? Việc này không phải
là khinh thường Kiều Trạch hay sao?
Kiều Trạch đáng phải tốn nhiều tâm sức thế sao? Chẳng qua vợ anh chỉ bị một ông chú đang tuổi mãn kinh mắng trên xe bus thôi mà.
Tiếc rằng video đấy là do anh vui sướng khi thấy người gặp họa mà đưa cho
Kiều Trạch xem, cuối cùng lại bị bắt đi làm chuyện này, mà có lẽ là vì
mình mắng Tả Á là cọp mẹ nên mới bị Kiều Trạch ghi hận, cố ý trừng trị.
Có điều, chuyện tốt nhất trước mắt là mình phải đi kiếm chỗ nào đó ngủ
bù mới được.
***
Kiều Trạch đang bận việc ở văn phòng
thì nhận được điện thoại của Tả Á, nghe trong điện thoại thấy cô dường
như có chút tức giận: “Kiều Trạch, anh ra đây, tôi tìm anh có việc.”
“Em đang ở dưới công ty?” Khóe môi Kiều Trạch khẽ nhếch lên.” Có việc gì thì lên đây nói, anh không đi được!”
Tả Á nghiến răng, cúp điện thoại, nhìn cửa chính công ty, hít một hơi thật sâu rồi đi vào, đây là lần đầu tiên cô tới tìm Kiều Trạch, trong lòng
thậm chí có chút căng thẳng, cô lắc đầu một cái, căng thẳng gì chứ, thật kỳ lạ.
Đi tới trước bàn tiếp tân, cô nói: “Xin chào, tôi tìm tổng giám đốc Kiều của công ty này!”
Cô gái xinh đẹp trước bàn tiếp tân đã nhận được điện thoại của Kiều Trạch
từ trước, nhìn Tả Á với phong cách hơn người trước mắt, vội niềm nở cười nói: “Vâng, chị là bà nhà của tổng giám đốc Kiều ạ, mời đi lối này.”
Tả Á đi thang máy lên thẳng tầng hai mươi tám mới dừng lại, trong phút
chốc cửa thang máy mở ra, cô nhìn thấy Kiều Trạch đang đứng trước cửa.
Anh dường như có vẻ rất vui, khóe mắt và khóe môi đều mang ý cười, có điều
vẫn ngang ngược và cường thế kéo tay cô đi vào bên trong.
Tả Á
giãy mấy cái vẫn không tránh thoát nên đành thôi, bởi vì anh ngang nhiên dắt tay cô đi qua khu làm việc của nhân viên, ánh mắt mọi người đều
nhìn chăm chú vào họ.
Kiều Trạch đi trước đột nhiên dừng lại, đón nhận ánh mắt nhiều chuyện của mọi người mà giới thiệu: “Cô ấy là vợ tôi!”
Lòng nhiều chuyện của nhân viên trong nháy mắt được thỏa mãn, rối rít chào
hỏi Tả Á, Tả Á cũng bận rộn chào đáp lại mọi người, Kiều Trạch nhếch môi lên, con ngươi đen nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn củaTả Á, rồi khoác vai cô đi vào phòng làm việc.
Có nữ nhân viên vẻ mặt đau lòng nói: “Ai,
xem ra mình hết hy vọng rồi, người đàn ông ưu tú như tổng giám đốc Kiều
đã trở thành đồ ăn của người khác mất rồi.”
“Vợ tổng giám đốc có vẻ còn rất trẻ a, nhưng cũng rất xinh đẹp, trai tài gái sắc đúng là một cặp hoàn hảo.”
“Không biết tổng giám đốc Kiều và vợ mình quen nhau thế nào, thật là tò mò.....”
“Tổng giám đốc Kiều nhất định rất yêu vợ của anh ấy, ánh mắt kia thâm tình quá đi.”
Mọi người bắt đầu tám chuyện, không khí làm việc nghiêm túc và buồn tẻ nhất thời náo nhiệt hẳn lên, nhưng vẫn không ai nhận thấy Kiều Trạch đang
cười, dùng mắt, dùng môi mà cười, chỉ có Tả Á phát hiện tâm trạng Kiều
Trạch đang rất tốt.
Ngay khi vào văn phòng, cánh tay Kiều Trạch
liền ôm eo Tả Á thật chặt, để thân thể cô và anh dính chặt vào nhau, cúi đầu nhìn khuôn mặt hơi đỏ lên của cô, trầm giọng hỏi: “Buổi trưa muốn
ăn gì? Cơm tây nhé?”
Tả Á nhìn khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng của
Kiều Trạch, nhếch khóe môi, không nhịn được nói: “Dao nĩa không có mắt,
không cẩn thận bay lên mặt anh là không tốt đâu.”
“Nói đi, có
chuyện gì?” Nụ cười như có như không của Kiều Trạch liền biến mất, anh
buông Tả Á ra nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ của cô, cô không phải đến
thăm anh, nói chuyện cũng chẳng phải chuyện tốt gì.
“Chuyện trên
xe bus là ý gì hả?” Tả Á cau mày, cố hết sức không để giọng mình quá ga