
rường của Kiều Trạch, chưa bao giờ nghĩ
tới Tả Á. Cô nhất thời đau lòng lo lắng nói: "Xin lỗi Tả Á, mình không
có ý chỉ trích cậu, mình chỉ muốn cho cậu biết Kiều Trạch là một người
đàn ông trong nóng ngoài lạnh lại không biết diễn đạt tình cảm của mình. Kiều Trạch sẽ không nói cho cậu nghe những lời này, thà rằng ép buộc
cậu, cũng không nói những lời này để nhận được sự đồng tình của cậu. Hôm nay, hai người đã kết hôn rồi, hãy thử sống hòa hợp với nhau có được
không....Mình nói chuyện này không phải vì mình có ý gì với Kiều Trạch,
mà Kiều Trạch chính là cậu út của mình. Cậu biết không, Kiều Trạch có
thể lẳng lặng nghe mình nói chuyện về cậu cả ngày mà không thấy phiền.
Kiều Trạch rất yêu cậu, mình biết rất rõ. Mấy năm đằng đẵng Kiều Trạch
chờ đợi cậu mình cũng biết hết. Kiều Trạch nói rằng muốn cho cậu một mái nhà, một mái nhà ấm áp, phòng tân hôn của hai người cũng do Kiều Trạch
tự tay trang trí, Kiều Trạch yêu cậu nhiều lắm....Tả Á, hãy suy nghĩ kỹ
lại đi, cho đôi bên một cơ hội có được không?"
Tả Á khổ sở nhắm mắt lại, "Để cho mình yên tĩnh một chút, Mạch Tử....Mình muốn được ở một mình!"
Mạch Tử rời đi, Tả Á đờ đẫn tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo. Căn nhà rộng hai
trăm mét vuông chỉ còn lại mình cô. Cô từ từ nhìn khắp căn nhà, phong
cách ấm áp. Phòng khách mang phong cách đơn giản thoáng đãng mà cô
thích, nhưng không mất vẻ cao quý. Phòng ngủ cũng là màu sắc ấm áp mà cô thích, bởi vì Kiều Trạch biết cô thiếu hơi ấm và cảm giác gia đình.
Phòng ngủ bên cạnh là một căn phòng của trẻ con, đầy đủ đồ dùng của em bé,
thể hiện tình thương sâu đậm của người cha, có thể nhận ra người bài trí phòng trẻ mong đợi đứa bé này đến mức nào.
Tả Á bụm chặt miệng bật khóc không thành tiếng. Hôm sau Tả Á đã rời khỏi căn nhà mới trở lại trường, cho đến khi tốt
nghiệp, suốt mấy tháng cô cũng không có gặp lại Kiều Trạch. Cô đã ủy
thác luật sư giao đơn ly hôn cho Kiều Trạch, họ cứ kết thúc như vậy đi,
hãy kết thúc trong oán hận và trả thù trừng phạt lẫn nhau.
Nhưng
cô không biết, khi Kiều Trạch thấy đơn ly hôn thì mặt xanh mét, xé nát
đơn, trong cơn giận dữ suýt nữa đã vung nắm đấm về phía luật sư vô tội
đó.
Tả Á cũng không tìm Chung Dương, bởi vì kể từ giây phút cô biết mình mang thai liền quyết định không dây dưa với anh nữa.
Vứt bỏ đứa bé của cô và Kiều Trạch bởi vì cô hận Kiều Trạch, cho nên cho dù đứa bé này ra đời thì cô cũng không yêu nó. Cho nên cô không muốn có
nó, sự do dự lúc trước bởi vì sự ép buộc của Kiều Trạch mà trở nên kiên
định, cô không cần đứa bé này.
Không muốn một đứa bé ra đời như
mình, không được ba mẹ yêu thương, sống cô đơn và khốn khổ, cứ phải tỏ
ra kiên cường, tỏ ra vui vẻ nhưng thật sự rất mệt mỏi. Cô không hề muốn
có con của anh ta.
Có lẽ trong cốt tủy của mình, cô cũng giống
mẹ, đều chảy dòng máu lạnh. Nhưng trong mấy tháng này cô vẫn sống trong
nỗi đau khổ và áy náy, đêm nào cũng choàng tỉnh từ cơn ác mộng, toát đầy mồ hôi lạnh.
Ban đêm sẽ nằm mơ thấy một bóng dáng nho nhỏ mơ hồ
đứng ở một nơi cách cô không xa, khóc lóc hỏi cô: Mẹ, tại sao mẹ không
cần con? Cô sẽ khóc tỉnh dậy, sau đó không biết mình ở đâu, âm thầm sợ
hãi, cả đêm không thể chợp mắt.
Cảm xúc đau lòng, áy náy, hối hận không hề thôi hành hạ cô. Rốt cuộc cô đang trả thù Kiều Trạch hay trả thù chính mình đây.
Ban ngày, trong đầu cô luôn hiện lên mặt của Kiều Trạch, gương mặt khổ sở
nhăn nhó của anh, vẻ đau khổ thương tâm khi biết mình đã mất con. Cô
không thể nào quên được vẻ mặt đó, nó cứ quẩn quanh cô như lời nguyền.
Cô ngủ không yên, mất ngủ trầm trọng, có một lần bởi vì uống thuốc ngủ quá liều mà suýt nữa mất mạng, nếu Mạch Tử không đến tìm cô, chắc cô đã đi
gặp Diêm Vương rồi. Cuối cùng Mạch Tử vẫn chăm sóc cô, dù trước kia Mạch Tử kết bạn với cô vì nguyên cớ gì, tình cảm những năm qua cũng không
phải là giả.
Về sau Tả Á nghe Mạch Tử giải thích, mẹ của Mạch Tử
là chị của Kiều Trạch, bởi vì không thân thiết với người nhà nên cô cũng không biết ông Kiều còn một người em gái.
Mạch Tử và cô vào cùng một trường đại học cũng không phải là trùng hợp. Nhà Mạch Tử ở thành
phố Q, thành tích học tập của cô cũng không phải là nổi trội, người nhà
không muốn cô đi học ở vùng khác, cho nên Kiều Trạch đã giúp Mạch Tử
điền nguyện vọng đại học theo thành tích của cô.
Cứ như vậy Mạch
Tử và cô thuận nước đẩy thuyền vào cùng một trường, trở thành chị em
tốt. Nếu như không xảy ra những chuyện này, chắc rằng đến bây giờ cô
cũng không biết Mạch Tử cũng có thân thích với Kiều Trạch.
Kiều
Trạch biết cô và Chung Dương yêu nhau nên vẫn giữ khoảng cách, chỉ gián
tiếp thông qua Mạch Tử để biết cô sống có tốt không.
Những điều
này đều do Mạch Tử nói cho cô biết. Cô thấy rằng Mạch Tử muốn cô và Kiều Trạch hòa hợp, cùng sống vui vẻ, nhưng Kiều Trạch không nói với Mạch Tử rằng họ đã làm đơn ly hôn rồi sao?
Ngày tốt nghiệp đã đến, về
sau cô sẽ phải tạm biệt cuộc đời sinh viên, mấy chị em thân thiết ôm
nhau khóc lóc, chơi cả đêm mới giải tán, có ý rằng về sau phải đường ai
nấy đi rồi.
Tả Á không t