Yêu Trong Đau Khổ

Yêu Trong Đau Khổ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329911

Bình chọn: 10.00/10/991 lượt.

, bước chân mang theo cơn giận dữ, đi rất nhanh rất gấp gáp.

Mạch Tử chạy theo ở sau, dưới ánh mắt của Kiều Trạch, lôi chìa khóa xe

trong túi áo anh mở cửa xe ra. Kiều Trạch tống Tả Á vào xe, Tả Á giùng

giằng muốn xuống, lại bị Mạch Tử ngăn lại, "Tả Á đừng giận nữa, hai

người từ từ nói chuyện đi!"

Kiều Trạch lên xe, khởi động, cất giọng quả quyết: "Cô cũng lên đi!"

"Dạ!" Mạch Tử cau mày, không dám chống lại mà ngoan ngoãn lên xe ngồi cạnh Tả Á.

Kiều Trạch khởi động xe chạy về căn nhà tân hôn của họ.

***

Kiều Trạch biết tâm trạng của Tả Á không tốt, không muốn nhìn thấy anh, có

Mạch Tử đi cùng sẽ khá hơn chút. Trở lại nhà mới, Tả Á bị cánh tay mạnh

mẽ của Kiều Trạch lôi vào phòng ngủ, Mạch Tử đi theo sau, lại thấy chỗ

mông của Tả Á hình như có máu thấm ra ngoài.

Người đã tìm được,

Kiều Trạch cũng an tâm hơn, anh cần yên tĩnh một chút, cũng muốn Tả Á

yên tĩnh một chút. Mạch Tử nhìn Kiều Trạch xoay người rời đi, cô không

nhịn được nói: "Tiểu Á, cậu có kinh à? Có muốn thay đồ không...."

Kiều Trạch vừa ra cửa nghe thấy lời Mạch Tử nói, giật mình hoảng hốt xoay

người lại, níu lấy tay Tả Á, tròng mắt đen nhìn chằm chằm vào gương mặt

tái nhợt yết ớt khác thường của cô, dằn nỗi lo lắng và sợ hãi, hỏi "Tả

Á....Đứa bé đâu?"

Tả Á cắn môi không nói gì, chỉ nhìn lại Kiều Trạch. Kiều Trạch lo lắng giận dữ hét lên: "Nói cho tôi biết, đứa bé đâu?"

Tả Á nhìn về phía cửa sổ sát đất, cất giọng khe khẽ: "Đứa bé... Không còn nữa... Không còn nữa rồi!"

Tay Kiều Trạch từ từ buông ra, thân thể lảo đảo lùi về phía sau mấy bước,

con ngươi lành lạnh tràn ngập nỗi khổ sở, trái tim co rút đau đớn từng

cơn, hốc mắt đỏ lên, khàn khàn mà nói: "Em nói gì, nói gì hả?"

Tả Á nghẹn ngào kêu lên: "Đứa bé mất rồi, Kiều Trạch, tôi không cần con của anh, anh nghe rõ chưa? Nghe rõ chưa?"

Khuôn mặt tuấn mỹ lạnh nhạt của Kiều Trạch nhăn nhúm, trái tim đau như bị dao cắt. Anh tiến lên mấy bước tóm lấy bả vai Tả Á, cất giọng khào khào

nói: "Đứa bé có tội gì, người em hận là tôi, Tả Á....!"

Tại sao lại tàn nhẫn với anh như vậy? Tại sao?

Kiều Trạch hiểu rõ, thời khắc Tả Á ký tên đó là vì trừng phạt anh, anh hủy

diệt tình yêu của cô, hủy diệt đám cưới của cô và Chung Dương, cô cũng

hủy diệt tất cả của anh. Cô không phải lâm trận rồi lùi bước mà là cố ý, cố ý.

Anh không nói lời trách móc nặng nề gì cả, càng không thể

nổi giận với cô, chỉ có thể đau đớn trong lòng, đau đến mức không thể

thở được. Giọt lệ đau khổ dâng trào trong hốc mắt, anh đưa tay ấn chặt

đôi mắt đỏ, xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ lại quay người lại nhìn Tả

Á, chỉ vào cô định nói gì đó nhưng cuối cùng lại vung tay, tức giận mà

khổ sở rời khỏi phòng ngủ.

Tả Á nhìn bóng dáng đau thương của Kiều Trạch, người cô mềm nhũn ngã xuống đất, mặt xám như tro tàn.

Kiều Trạch đi vào phòng khách, chợt nhìn thấy hình hai đứa trẻ đáng yêu vẻ

trên khay trà, anh nhấc chân đạp đổ phát ra tiếng vang thật lớn. Tả Á,

Tả Á, là mình đã hủy diệt Tả Á, hay đang tự hủy diệt chính mình.

Mạch Tử đứng sững sờ, bị Kiều Trạch làm cho sợ hãi, muốn quát Kiều Trạch

nhưng không thể mở miệng. Cô chưa từng thấy Kiều Trạch chịu đả kích như

vậy, cũng chưa từng thấy Kiều Trạch yếu ớt, ngã lòng như thế, tức giận

và đau lòng như vậy, càng chưa từng thấy Kiều Trạch đỏ mắt mà khóc không ra nước mắt. Một người đàn ông lạnh lùng kiên cường như vậy mà lại có

lúc đau thương không kiềm nén nổi và yếu ớt y hệt như đứa trẻ.

Mạch Tử hoàn hồn, quay đầu lại liếc nhìn Tả Á, dáng vẻ như người mất hồn mất vía, không ngờ kẻ muốn khóc lại chính là Mạch Tử mình.

Cô tiến

lên đỡ Tả Á dậy, để cô ngồi lên giường, không biết phải nói sao, cũng

không có tư cách nói những lời trách móc nặng nề. Nhưng tại sao Tả Á có

thể độc ác bỏ đứa bé đi được? Sao có thể làm Kiều Trạch tổn thương như

vậy?

"Tả Á, đừng trách Kiều Trạch nữa, Kiều Trạch yêu cậu, rất

yêu cậu, có lẽ Kiều Trạch đã dùng không đúng cách, có lẽ đã phạm phải

sai lầm không nên có. Sai ở chỗ đã làm cho cậu và Chung Dương phải chia

xa. Nhưng dẫu sao Kiều Trạch cũng chỉ là vì yêu cậu, cậu có biết không,

Kiều Trạch đã yêu cậu sáu năm rồi. Sáu năm qua, Kiều Trạch luôn đợi chờ

cậu lớn lên, nhưng cậu lại yêu Chung Dương. Kiều Trạch nhìn thấy mà đau

khổ biết nhường nào, nhưng vẫn luôn đứng một bên làm bến đỗ cho cậu, là

nơi để cậu dựa dẫm vào. Nhìn cậu và Chung Dương thân mật thắm thiết, tim của Kiều Trạch đau đớn biết bao nhiêu, cậu có biết không? Chẳng lẽ

những năm nay, cậu không hề có chút tình cảm nào với Kiều Trạch sao? Cho dù Kiều Trạch có lỗi, sao cậu có thể làm tổn thương Kiều Trạch như vậy

được, làm tổn thương một người đàn ông đã yêu cậu như sinh mạng...." Mặc dù Mạch Tử vẫn luôn cân nhắc phải nói thế nào, nhưng khi nói ra vẫn có

phần kích động.

Cuối cùng nước mắt của Tả Á cũng rơi từng giọt

từng giọt như chuỗi ngọc đứt đoạn. Lòng Mạch Tử cũng đớn đau, ôm chằm

lấy Tả Á. Cô nói chuyện này làm gì chứ, Tả Á cũng chẳng vui vẻ gì, yêu

Chung Dương lại có con với Kiều Trạch, hôn lễ tốt đẹp lại trở nên thế

này. Cô chỉ suy nghĩ trên lập t


Lamborghini Huracán LP 610-4 t