
bấy nhiêu, hận anh đã hủy đi cuộc đời
cô, hủy hoại đi mọi thứ của cô.
Tiếng khóc nhỏ dần, Tả Á cũng
bình tĩnh lại, nhưng chỉ ngơ ngác không nói chuyện. Kiều Trạch lặng nhìn gương mặt trắng bệch muốn nói gì rồi lại thôi của Tả Á, trong lúc nhất
thời trong phòng bệnh an tĩnh đến khác thường, yên tĩnh như thời gian
đang ngừng hoạt động.
***
Do tâm tình Tả Á hơi bất ổn,
sáng hôm sau Kiều Trạch liền đón Tả Á ngơ ngơ ngáo ngáo về lại nhà mình. Tả Á không phản kháng cũng không từ chối, để mặc cho anh bế cô lên lầu.
Nơi này là nơi cô quen thuộc, nơi này đã từng là cảng tránh gió của cô, là
nơi tâm hồn cô có thể tìm được an ủi bình tĩnh, nhưng hiện tại, nơi này
làm sao lại đáng ghét đến vậy? Kỵ Sĩ thấy cô chạy tới, vốn định nhiệt
liệt hoan nghênh nhưng dường như cũng phát hiện không bình thường, liền
quay ngược đầu đi trở về ổ của mình.
Kiều Trạch vào phòng ngủ đặt cô ở trên giường lớn, nhìn cô an tĩnh giống như không khí, nhưng anh
cảm được cô rất hận và oán ghét mình. Giữa hai người chỉ có sự im lặng,
Kiều Trạch ngồi xuống cạnh Tả Á làm cho chiếc giường lún sâu xuống, anh
cúi người ôm chặt lấy cô nói, “Tả Á, đừng hận anh.....”
Thân thể
Tả Á chợt cứng ngắc liếc nhìn sang Kiều Trạch nhưng không nói gì, cũng
không giãy giụa, chỉ là cắn môi, ánh mắt cô đơn trống rỗng. Sau một hồi
Kiều Trạch mới buông cô ra, xoay người đi ra ngoài làm điểm tâm cho cô.
Mà khi anh xoay người thì nước mắt Tả Á tuôn đầy trên mặt, cắn chặt môi
không cho mình bật ra tiếng khóc.
Trong đầu cô lúc này chỉ luôn
nghĩ phải làm thế nào? Phải nói với Chung Dương ra sao, nên giải quyết
cái sinh mệnh bé nhỏ đột nhiên xuất hiện này như thế nào? Chung Dương,
hôn lễ, đứa bé, Kiều Trạch, giống như bốn lưỡi dao đâm thẳng vào trái
tim lẫn linh hồn cô.
Lồng ngực như một cái hang động bị phá tung, thật là đau cũng thật là lạnh. Cô đột nhiên đứng dậy, giầy cũng không
mang, điên cuồng mở cửa chạy ra ngoài. Xuống tới dưới lầu, gió bên ngoài rất lạnh, khiến cho cô không nhịn được co rúm người lại. Cô chân không
chạy trốn ra khỏi khu chung cư, chân không cảm thấy đau mà chỉ cảm thấy
đau lòng.
Cô đứng ở bên lề đường, nhìn dòng xe tới xe lui qua lại mà cảm giác mê mang khổ sở. Từ sau lưng truyền tới tiếng gọi lo lắng ầm ĩ còn có tiếng bước chân đuổi theo của Kiều Trạch, Tả Á vội vươn tay
cản một chiếc xe taxi rồi mở cửa lên xe.
Tài xế hỏi: “Thưa cô, đi đâu vậy?”
“Cứ chạy đi ạ!” Cô cũng không biết mình có thể đi nơi nào.
Bảo xe chạy lung tung không mục đích trên đường, cho tới khi bỏ rơi Kiều
Trạch đang lo lắng bất an ở rất xa, cuối cùng không còn nhìn thấy anh
nữa. Mới cho xe dừng lại ở vùng ngoại ô, Tả Á tiện tay đưa cho tài xế
100 đồng tiền, không đợi thối lại tiền liền bỏ đi như người mất hồn mất
vía.
“Cô à, cô không sao chứ?” Tài xế nhìn vẻ mặt khác thường của Tả Á cũng thấy lo lắng mở miệng hỏi thăm.
Tả Á quay đầu lại, sắc mặt tái nhợt lắc lắc đầu nói, “Tôi không sao, tôi đang về nhà đây.”
Tả Á nói xong đi như người mất định hướng, mà lúc này điện thoại di động
của cô bỗng vang lên, lấy điện thoại trong túi ra thì thấy là của Kiều
Trạch gọi tới, cô tức giận nhấn tắt cuộc gọi.
Nhìn trên màn hình
điện thoại rất nhiều cuộc điện thoại gọi nhỡ, đa số đều là Chung Dương
gọi tới. Lòng Tả Á co rút đau đớn, từ từ trượt người ngồi bệch xuống
đất, coi như chốn không người bật khóc lớn tức tưởi, Chung Dương, Chung
Dương, em xin lỗi, em xin lỗi! Chung Dương gửi liên tục rất nhiều tin nhắn.
“Bé cưng, em đang ở đâu? Mau nghe điện thoại.”
“Bé cưng, anh rất lo lắng cho em, mau nghe điện thoại đi.”
“Xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao không nhận điện thoại?”
“.....”
Tả Á vừa khóc vừa đọc, trong lòng đau đớn không thôi, người qua đường đứng lại xem càng lúc càng đông, có một bác lớn tuổi tốt bụng hỏi cô bị làm
sao, xảy ra chuyện gì, thậm chí có người gọi điện thoại báo cảnh sát, mà Tả Á lại hồn nhiên không biết.
Cho đến khi có một vòng tay ấm áp ôm chặt lấy cô, cô mới giật mình hoàn hồn, lo sợ không yên nhìn đến
gương mặt nóng nảy tức giận của Chung Dương. Trong tiếng còi cảnh sát
chói tai, dường như Chung Dương đang nói cảm ơn với người nào đó, sau đó bế Tả Á đi chân không đặt vào trong xe.
Chân Tả Á bị đông lạnh
làm Chung Dương rất đỗi đau lòng, vội cởi khóa áo Jacket, đem chân Tả Á
đặt vào trong ngực sưởi ấm, đưa tay lau nước mắt lạnh lẽo trên mặt cô,
lại ôm lấy cô, “Tiểu Á, em sao vậy, nói cho anh biết đã xảy ra chuyện
gì?”
Thân thể Tả Á đang phát run, cũng không còn khóc nữa, chỉ
tái mặt run lẩy bẩy ở trong ngực Chung Dương. Thấy Tả Á ngơ ngác như bị
mất hồn, giầy cũng không mang, chẳng lẽ gặp phải lưu manh? Nhưng cô lại
không nói lời nào, anh hôn lên mặt cô một cái nhỏ giọng nói: “Đừng sợ,
không sao rồi, chúng ta về nhà.”
Chung Dương buông Tả Á ra, khởi động cho xe chạy về hướng ngôi biệt thự nhà anh.
Đến nhà, Chung Dương bế Tả Á vào phòng, không nói một lời đem Tả Á đặt lên
giường, rồi sau đó đắp lên cho cô cái chăn thật dày, tiếp theo anh cũng
nằm xuống bên cạnh cô, “Tả Á, em sao vậy, sao không nói chuy