
g
nói vô cùng quen thuộc, kế tiếp cả người rơi vào một lồng ngực rộng rãi. Toàn thân Tả Á cứng đờ, gương mặt vốn đang nở nụ cười thật tươi trong
nháy mắt như đóng băng. Cũng chẳng thèm quay đầu lại nhìn xem người đàn
ông ở phía sau mà ngay lập tức bỏ đi. Nhưng cánh tay của người đó đã
nhanh chóng quặc lấy hông Tả Á, cúi đầu nói khẽ vào tai cô: "Tôi không
ngại bế em lên xe đâu!"
Tả Á đùng đùng nổi giận, quay đầu lại
trừng mắt nhìn anh cáu kỉnh nói: "Kiều Trạch, anh đừng có quá đáng!" Nói xong xách bó hoa nện vào mặt anh, giãy khỏi cánh tay anh bỏ đi tới ven
lề đường.
Bó hoa bị rơi xuống đất, chú chó nhanh nhẩu chạy lại
ngậm nó lên. Kiều Trạch chạy đuổi theo Tả Á, chú chó lại chạy đuổi theo
Kiều Trạch. Do đi gấp, giày cao gót của Tả Á bị trật đế, Kiều Trạch vội
tiến lên chẳng nói chẳng rằng bế bổng cô lên.
Người đi đường chỉ
chỉ chõ chõ, âm thầm cười trộm, hiển nhiên đã nghĩ rằng họ là đôi tình
nhân đang giận dỗi nhau, thậm chí còn có vài cô nữ sinh vô cùng ngưỡng
mộ Tả Á, nhỏ giọng than trách bạn trai của mình không được lãng mạn như
thế, Tả Á nghe xong cười mà như mếu.
Tuy rằng trời đã tối, nhưng
đèn đuốc trên đường lại sáng choang, Tả Á không muốn làm trò hề cho
thiên hạ, vì vậy để mặc cho Kiều Trạch bế mình lên xe. Nhưng thật chất
cô muốn giãy giụa cũng vô dụng, bởi vì con người này xưa nay luôn bạo
lực và ngang ngược như thế.
Tả Á mới vừa ngồi xuống, chú chó đang ngậm bó hoa cũng nhảy lên theo, còn được voi đòi tiên nhảy vào lòng Tả
Á. Ngay lúc này Kiều Trạch đề máy cho xẹ chạy đi.
Tả Á lặng im
không thèm nhìn Kiều Trạch, cũng chẳng nói chuyện chỉ nhìn ra ngoài cửa
sổ. Chú chó trong lòng vẫn còn nhọc nhằn ngậm lấy bó hoa. Lúc này Tả Á
mới sự nhớ ra, hình như hồi xưa Kiều Trạch có nuôi một chú chó lông xù
có tên là Kỹ Sĩ. Nhưng lần đó đến nhà Kiều Trạch ở cô rất sợ nó, sau đó
cũng không còn gặp lại nó nữa. Không biết con chó này có phải là Kỵ Sĩ
hay không, nhưng nó không có tật xấu thích ôm đùi người khác, vậy chắc
không phải là Kỵ Sĩ rồi, Tả Á không dằn được lòng quay đầu lại nhìn kỹ
chú chó Kỵ Sĩ.
Thấy dáng vẻ khổ sở khư khư ngậm bó hoa của nó, Tả Á đưa tay giật lấy bó hoa vứt sang một bên, Kỵ Sĩ liền le lưỡi liếm bàn tay cô. Kiều Trạch trông thấy ánh mắt có vẻ sợ sệt của Tả Á, anh mở
miệng nói: "Kỵ Sĩ đang lấy lòng em đấy!"
Đúng là Kỵ Sĩ ư, Tả Á
đưa tay sờ sờ đầu nó, nghĩ tới bộ dáng đáng yêu của nó mới vừa rồi, trên môi lơ đãng thoáng nở nụ cười nhẹ, trong lòng cũng cảm thấy ngạc nhiên, không biết Kiều Trạch làm thế nào mà Kỵ Sĩ biết nghe lời đến vậy.
Dường như Kiều Trạch cũng biết trong đầu Tả Á đang suy nghĩ gì, bắt chuyện
nói, "Chó cũng giống như người, cũng biết nhìn sắc mặt, trước kia em sợ
nó, tôi đem nó gởi nuôi ở nhà một người bạn, sau đó đưa nó về, nó không
thèm đếm xỉa tới tôi cả một thời gian."
Tả Á không nhịn được
trừng mắt nhìn Kiều Trạch, anh ta đang lấy chó ra so sánh với mình sao?
Nhưng Tả Á cũng chẳng thèm để ý, mình ghét anh ta, hận anh ta, "Làm
phiền anh đưa tôi về trường học!"
Kiều Trạch lại nói: "Nó biết lấy lòng em như thế, vậy tôi sẽ không đưa nó đi nữa."
Có ý gì đây, tức là là ngay cả Kỵ Sĩ cũng biết anh ta tốt với mình, còn
mình thì lại vô tâm? Tả Á nhìn sang nơi khác, lạnh lùng nói: "Đó là bởi
vì nó không biết, có người có dụng ý khác!"
Kiều Trạch ngoặt xe
thắng gấp dừng lại ở ven đường, dưới ánh đèn đường mờ nhạt, đôi tròng
mắt đen lành lạnh thoáng qua nét cô đơn, giống như rất muốn nổi giận,
cũng giống như muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng lại hóa thành mấy chữ lạnh lẽo, "Đúng vậy, là tôi có dụng ý khác!" Nói xong cho xe nổ máy lao đi như tên bay. Môi mím chặt, mặt mày tái mét, hai mắt nhìn chằm chằm
về phía trước.
Kiều Trạch đưa cô trở về trường học sau đó đi ngay trong đêm, nhớ đến sắc
mặt xanh mét của anh, Tả Á không biết trong lòng cô là cảm giác gì. Họ
đã từng chung sống hòa thuận như vậy, anh cho cô tình cảm thân thiết
nhất, nhưng hiện tại tất cả đều đã thay đổi. Tả Á không biết tại sao hôm nay anh tìm được cô, giống như từng hành động của cô, anh đều biết rõ
như lòng bàn tay. Suy nghĩ mãi không ra, cô cũng thôi không suy nghĩ
thêm nữa.
Ngày vẫn lặng lẽ yên ả trôi qua, Kiều Trạch cũng không trở lại quấy rầy cô nữa, Tả Á cũng không cưỡng được lòng lại nhớ tới
những ngày bên cạnh Chung Dương, cũng sẽ nhận được điện thoại khi anh
gọi tới. Nhưng anh ở đầu bên kia điện thoại chỉ im lặng, mà cô cũng thế, cứ cầm điện thoại long ngóng nghe tiếng hít thở của nhau, cuối cùng
nghe thấy Chung Dương cúp điện thoại.
Cả hai thật sự không gì có thể nói sao?
Hôm nay cũng như thế, cô nhận được điện thoại của Chung Dương, cho rằng
cũng giống như trước kia, sẽ im lặng, nhưng không ngờ, anh đã lên tiếng
nói chuyện.
“Tiểu Á, gặp mặt được không?”
Tả Á hơi ngớ ra, tay khẽ run, cô rất nhớ anh, kể cả giọng nói quen thuộc của anh cũng
đều nhớ, trong mắt không kiềm chế được ươn ướt, trong tim đau nhói không thôi.
“Tiểu Á, em có nghe không?” Giọng nói Chung Dương có chút căng thẳng, lại cố làm ra vẻ thoải mái: “Không y