
êu thì cũng có thể làm
bạn, không đến mức không chịu gặp mặt anh chứ, anh ở cửa trường học đợi
em đó!” Nói xong anh vội vàng cúp điện thoại, chỉ sợ nghe thấy lời từ
chối của Tả Á.
Tả Á cất điện thoại vào mà tim nhảy đập dữ dội,
rồi lại không kiềm chế được đau khổ, nhưng cô chỉ do dự mấy giây sau đó
ra khỏi ký túc xá đi về phía cổng trường phía nam, cô biết anh sẽ đứng ở đâu đợi mình, bởi vì đây chính là sự ăn ý ba năm qua.
Ra khỏi
trường nhìn sang bên trái, cô nhìn thấy bóng dáng cao lớn rắn rỏi của
Chung Dương lẳng lặng đứng cách đó không xa, vẻ mặt có chút tiều tụy,
con ngươi không sáng láng như ngày xưa. Trước kia anh sẽ giang hai tay,
chờ cô giống như bươm buớm vùi đầu vào ngực anh. Vậy mà hôm nay, chỉ có
thể yên lặng nhìn nhau, từng bước đến gần nhau.
Chung Dương bảo
Tả Á lên xe, nói cùng đi ăn một bữa cơm. Tả Á không cự tuyệt, lưu luyến, không kiêng dè muốn nhìn anh thêm một chút, muốn nghe anh nói thêm một
chút.
Khi cô ngồi lên xe, anh không khởi động xe dời đi, lại mở miệng hỏi, “Gần đây em khỏe không?”
Tả Á liếc mắt nhìn Chung Dương, nhỏ giọng nói: “Cũng tốt!”
Lời hỏi thăm khách sao cùng câu trả lời xa cách khiến hai người đồng thời
yên lặng. Anh không hề gọi cô là bé cưng nữa, cô lại không còn nũng nịu
sa vào lòng anh, người cứ nhìn nhau bằng vẻ xa cách. Trong mắt Tả Á dần
dần tích tụ một màn sương thật dày, nước mắt như chực chờ muốn rơi
xuống, cô vội cúi đầu không muốn để Chung Dương nhìn thấy. Chia tay là
mình đánh tiếng, cần gì ra vẻ khóc lóc tội nghiệp. Nhưng theo động tác,
nước mắt cũng không tránh khỏi rơi xuống.
Trong lòng Chung Dương
quặn đau, vươn tay ôm lấy Tả Á vào trong ngực, ôm thật chặt, cằm tì ở
đầu cô khàn giọng nói: “Bé cưng, đừng khóc, là anh không tốt.”
Tả Á vội vàng lau nước mắt đi, cô đã mất đi tư cách khóc lóc trong lòng anh, khẽ đẩy anh ra quay đầu nói, “Lái xe đi.”
Bên môi Chung Dương thoáng nở nụ cười, Tả Á vẫn còn thương mình, cả hai
nhất định sẽ ở bên nhau, trong lòng đang vô cùng mong đợi, khởi động xe
đến một nhà hàng gần đó, trên đường đi cũng không nói gì.
***
Tả Á cùng Chung Dương tới nhà hàng, Chung Dương đã sớm bao cả căn phòng,
khoảnh khắc vừa mở cửa Tả Á hơi sững sờ. Cô nghĩ rằng chỉ có mình và
Chung Dương, thật sự không ngờ người nhà Chung Dương cũng sẽ ở đây.
Chung Dương thấy Tả Á ngây người thì đưa tay giữ chặt hông cô, thân mật nói: “Vào thôi!”
Tả Á hoảng hốt theo Chung Dương đi vào, sau đó ngồi xuống, Chung Dương thì ngồi ở bên cạnh cô.
Mẹ Chung Dương mở miệng trước, có chút không được tự nhiên nói: “Chúng tôi tới cũng không nói trước với cháu một tiếng, cháu không ngại chứ?”
Tả Á chỉ cười nhẹ nói, “Đâu có ạ, bác trai bác gái đến, cháu nên tiếp đãi
mọi người, nói thế nào thì cháu với Chung Dương cũng là bạn mà, bữa cơm
này cháu mời khách, bác trai bác gái, hai bác thích ăn gì cứ gọi, đừng
khách sáo ạ!”
Ba Chung Dương cười ha hả nói: “Con bé này vẫn còn giận chúng ta đây mà, chuyện lần trước, hai vợ chồng già này đã để cháu chịu khổ rồi, đừng để trong lòng. Chuyện đám trẻ hai đứa, hai bác đúng
là không nên nhúng tay vào, trước kia bác đã hiểu lầm cháu, có nói vài
lời không lọt tai, cháu không so đo với ông già này chứ?”
Tả Á
nghi hoặc nhìn người nhà Chung Dương, sao họ tự nhiên lại nhắc tới những chuyện gì? Thái độ khinh thường cô sao đột nhiên lại chuyển biến như
vậy? Đích thân đến xin lỗi mình sao?
Bà Chung cũng cười nói:
“Đúng vậy, bà già này cũng thế, hôm nay tới đây là muốn nói rõ, cháu và
Chung Dương qua lại, người già chúng tôi cũng không can thiệp nữa nữa,
chỉ cần hai đứa bên nhau vui vẻ là được rồi, kết hôn là chuyện hệ trọng, chờ cháu tốt nghiệp xong, cứ để bác trai lo liệu cho hai đứa, hiện giờ
ông ấy cũng đang rảnh rỗi, đúng lúc tìm việc gì đó cho ông ấy làm.”
Tả Á nghe xong lời của ba mẹ Chung Dương, cô đột nhiên đứng bật dậy, sắc
mặt tái nhợt lắc đầu nói: “Thật xin lỗi, cháu và Chung Dương đã chia tay rồi, hai bác không cần xin lỗi cháu, hai bác không làm gì sai cả, thật
sự không cần làm như vậy. Cháu... Cháu không khỏe, cháu xin phép về
trước, thật sự xin lỗi!”
Tả Á nói xong xoay người chật vật rời
đi, sắc mặt cô tái trắng đến dọa người, trong lòng Chung Dương căng
thẳng vội vội vàng vàng đuổi theo, nhìn Tả Á thất thần chạy xuống dưới,
đến thang máy cũng không dùng. Tả Á vẫn còn trách mình, không chịu tha
thứ mình sao? Cho dù người nhà không ngăn cản, cô vẫn không muốn ở bên
cạnh mình sao?
“Tiểu Á!” Anh chạy nhanh lên mấy bước, vươn tay
giữ chặt hông cô, ôm cô vào trong ngực nghẹn giọng hỏi, “Tiểu Á, có phải em không chịu tha thứ cho anh phải không, tha thứ cho anh đi được
không, đừng chia tay với anh được không? Tiểu Á, anh nhớ em lắm, anh
không nên mập mờ với người phụ nữ khác để tổn thương em, tha thứ cho anh lần này được không, Tiểu Á?”
Lòng Tả Á đau như cắt, đau đến cả người chết lặng, giùng giằng muốn trốn thoát khỏi ngực Chung Dương,
“Chung Dương, chúng ta kết thúc rồi, thật sự kết thúc rồi, chỉ còn là
bạn, là bạn mà thôi!”
Chung Dương một tay xoay người T