
y cuối cùng bệnh tình coi như cũng tạm ổn. Kiều Trạch
nói cô khỏi bệnh anh ta đi, quả thật đã giữ đúng lời, đưa cô về đến
trường học xong liền rời đi. Tả Á vẫn lên lớp học như thường lệ, mọi thứ hầu như cũng đều như thường, nhưng ai cũng nhận ra được tâm tình cô
không vui.
Nhóm bạn gái trong ký túc xá cũng biết chuyện cô bị
thất tình, cả nhóm ngoài an an ủi ra cũng chẳng biết làm gì khác. Tả Á
không quen nhìn ánh mắt đồng tình của người ngoài, vì vậy hằng ngày đều
trốn ở phòng đọc sách trong trường học. Lúc đọc sách thì sững người mất
tập trung, đầu óc cứ mãi suy nghĩ về Chung Dương. Có lúc sẽ nghĩ, anh ấy đang làm gì. Buồn cười thật, đã chia tay rồi, còn nghĩ nhiều như vậy để làm gì, cô lại tự cười giễu mình,sau đó lại tiếp tục xem sách. Chung
Dương là người đàn ông đã gắn bó với mình suốt ba năm, là người đàn ông
đã chiếm giữ trái tim mình suốt ba năm, từ nay đã thật sự biến mất khỏi
cuộc đời mình rồi.
Thời gian mới chỉ hơn mười ngày mà cô gầy đi
trông thấy, mặt mày hốc hác, hai mắt trũng sâu. Tinh thần vốn tràn trề
sức sống nay đã bị vẻ u buồn thay thế. Trong thời gian này Kiều Trạch
cũng thường lui tới thăm cô nhưng cô đều tránh mặt không gặp. Về phía
Kiều Trạch, sau khi nhận được lời từ chối, chưa từng hé miệng nói lời
nào, cô bảo không muốn gặp anh liền bỏ đi.
Tả Á cũng không biết
tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này, người luôn có quan hệ rất tốt
lại lâm vào hoàn cảnh khó xử như ngày hôm nay. Kiều Trạch là người đàn
ông mà trong lòng cô vẫn luôn sùng bái lẫn cảm kích. Nhưng từ sau khi
chuyện xảy ra, anh đã biến thành người đàn ông mà cô căm ghét và thống
hận nhất. Chỉ trong mấy ngày, cô mất đi người yêu Chung Dương. Mất đi
một người thân cũng như một người bạn đó là Kiều Trạch. Mình lại nghèo
nàn chỉ còn có mỗi tiền.
Mạch Tử thấy cô rầu rĩ không vui, bảo
cần phải đi xả stress, vì vậy liền bàn với nhóm bạn học cùng ký túc xá
đi hát karaoke, còn thuận tiện kéo theo vài anh trai đẹp đi cùng. Tả Á
cũng cảm thấy bản thân cứ suốt ngày âu sầu không vui, cuộc sống buồn tẻ
tăm tối không có ngày mai, không thể tiếp tục để tinh thần sa sút vậy
nữa, vì vậy vứt mọi ưu phiền sang một bên, phấn chấn tinh thần đi cùng
với nhóm Mạch Tử. Tả Á điên cuồng ca hát, nhảy múa như muốn đem tất cả
buồn bực cùng nỗi đau vứt hết ra ngoài, cả khuôn mặt xinh đẹp ướt đẫm mồ hôi.
Vào toilet rửa mặt, nhìn mình trong gương, Tả Á cảm thấy
mình giống như một cái xác không hồn, nước mắt không nén được tràn ra
khỏi mi, sau đó cô lại vốc nước lia lịa vào mặt. Cô không muốn quay lại
phòng karaoke nữa, vì vậy gọi điện cho Mạch Tử nói mình có việc nên đi
trước bảo mọi người cứ ở lại chơi. Mạch Tử cũng không hỏi thêm gì. Tả Á
nói xong liền cúp điện thoại, rồi đi xuống lầu.
Ra bến bên ngoài, Tả Á hít một hơi thật sâu. Người qua lại trên đường lúc này cũng khá
vắng vẻ. Một mình đứng ở dưới lầu quán karaoke, giữa ánh đèn sáng rực và trung tâm thành phố ồn ào náo nhiệt, nhưng Tả Á lại cảm thấy mình như
mất đi phương hướng, ập vào lòng là sự cô đơn lạnh lẽo.
Tả Á thu
lại cảm xúc như sắp tận thế tới nơi của mình. Lúc định ngoắc xe thì bỗng dưng thấy một vật thể màu trắng với bộ lông mượt mà lon ton chạy tới
ngồi xổm trước mặt mình. Tả Á giật bắn người thụt lùi về phía sau theo
bản năng, định thần nhìn lại thì ra là một chú chó lông xù màu trắng. Bị chó điên tấn công một lần đã lâu trước kia, Tả Á bây giờ không thể nói
là sợ chó, nhưng chắc chắn một điều là không hề có cảm tình với nó.
Nhưng con chó này nhìn hơi quen quen, hơn nữa còn cực kỳ đáng yêu, trong miệng nó ngậm một bó hoa hồng rất to, đang ngẩng đầu dùng ánh mắt đáng
thương nhìn Tả Á.
Chó nhìn cô, cô nhìn lại nó, con chó đang ngồi
xổm đột nhiên đứng thẳng dậy, đưa ra một chân trước tạo thành động tác
như muốn bắt tay Tả Á.
Tả Á theo quán tính trợn to hai mắt, ngơ
ngác nhìn chú chó trước mặt. Động tác lúng túng dè dặt vươn tay ra nắm
lấy chân trước của nó. Chú chó há miệng nhả ra bó hoa, sau đó dùng hai
chân trước cố gắng nâng lấy bó hoa, rồi lại đứng thẳng lên như đang muốn nói: Xin hãy nhận lấy bóa hoa đi ạ!
Tả Á bị hành động đáng yêu
này của nó chọc cho phì cười, sao có loại chó khôi hài thế này, với lại, tại sao nó lại tìm đến mình. Quay đầu nhìn ngó chung quanh, xa xa cũng
có người đi đường thỉnh thoảng qua lại nhưng không thấy ai có gì khác
thường cả.
Con chó thấy Tả Á không nhận hoa, hai chân sau khập
khiễng xoay vòng vòng quanh Tả Á, còn phát ra tiếng kêu đáng thương,
động tác dễ thương buồn cười thế này đã hấp dẫn không ít người đi ngang
qua đứng lại xem.
Tả Á thật cũng không biết phải làm sao, thấy
con chó đang cố gắng lấy lòng mình, cô không ngờ mình lại mềm lòng với
con chó này, cũng mặc kệ đang xảy ra chuyện gì, cúi người nhận lấy bó
hoa. Chú chó vui sướng kêu lên vài tiếng, sau đó lại đứng thẳng lên đưa
ra một chân trước, Tả Á mỉm cười bắt chân nó, người đi đường đứng lại
xem cũng không nhịn được cười ầm lên.
"Thích không?" Đang lúc Tả Á bối rối không biết phải làm sao, đột nhiên từ phía sau vang lên giọn