
ới mấy vị dân cảnh xong, Kiều Trạch liền
bế Tả Á đi đến khách sạn gần đó.
Anh vừa đau lòng vừa thấy giận,
tại sao lại uống say tới mức này, thật sự không dám nghĩ cô đã xảy ra
chuyện gì. Ném Tả Á lên giường, Kiều Trạch cởi xuống bộ đồ đã bị nước
biển ngấm ướt, để lộ ra một thân hình tráng kiện. Sau đó anh lôi Tả Á
dậy, vỗ vỗ lên mặt cho cô tỉnh lại. Nhưng Tả Á lại cười khúc khích với
dáng vẻ nửa tỉnh nửa say, ánh mắt mê ly ẩn chứa sự đau khổ và cô đơn,
nhưng lại không hề hay biết thiếu chút nữa mình đã bị mất mạng, còn lẩm
bẩm đừng làm ồn, đừng làm ồn.
Kiều Trạch tức giận không nhẹ, hồi
vía anh bởi vì chuyện khi nãy bị dọa cho muốn bay mất, mà cô gái này lại không hề hay biết gì cả, không biết lúc đó nguy hiểm như thế nào, cũng
không biết tự chăm sóc cho mình. Rốt cuộc sao cô lại nổi điên uống say
như vậy, còn chạy đến chỗ đá ngầm đó, lại không biết đang mùa thủy triều lên.
Kiều Trạch với sắc mặt khó coi đi vào trong nhà tắm xả đầy
bồn nước nóng, rồi trở ra lại phòng ngủ. Anh hơi do dự nhìn sắc mặt tím
tái, đôi môi trắng bệch của Tả Á, sau đó đưa tay túm cô dậy cởi ra bộ
quần áo ướt đẫm, chỉ chừa lại cho cô bộ đồ lót màu đen. Tròng mắt Kiều
Trạch bỗng trở nên âm u, cuối cùng anh chuyển tầm mắt sang hướng khác,
bế cô lên ôm vào lòng đi tới phòng tắm, đặt cô vào trong bồn nước ấm áp, cô còn thoải mái lầm bầm một tiếng.
Anh ngồi cạnh trông chừng
cô, nếu không, cô không phải bị nước biển dìm chết, mà là bị bồn nước
tắm này nhấn chìm chết. Đợi cô có được độ ấm trở lại, anh mới dùng chiếc khăn tắm lớn quấn cô lại bế trở về giường. Tay cô vòng qua cổ anh không chịu buông, làm nũng y hệt như đứa trẻ nói, “Không cho đi.....Không cho đi, ở lại ngủ với em đi, nếu không, em không thèm để ý tới anh nữa.”
Trái tim Kiều Trạch như bị co quắp lại, mặt lạnh túm lấy góc khăn tắm lau
mái tóc còn vương nước cho Tả Á, tròng mắt đen ngắm nhìn cô gái đang ôm ở trong lòng. Cô đã trưởng thành rồi, đã là một cô gái xinh đẹp, nhưng vẻ đẹp của cô lại nở rộ vì một đàn ông khác.
Nghĩ tới chỉ một chút
nữa thôi Tả Á đã biến mất khỏi cuộc đời mình, trong lòng Kiều Trạch vô
cùng hoảng sợ đau đớn, chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy sợ. Không kiềm lòng
được đưa tay ôm chặt lấy cô, nghẹn giọng nói: “Đừng bao giờ dọa người
khác như vậy nữa, có biết không!” Giọng điệu ra lệnh, nhưng lại chất
chứa bao nhiêu nỗi lo lắng, cũng chẳng quan tâm là cô có thể nghe được
hay không, chỉ muốn trấn an nỗi bất an cùng sợ hãi trong lòng mình.
P/S: Tên Đá liền cành hay còn gọi là Đá vợ chồng này được mình chuyển ngữ ra thuần việt ^^. Còn tên Hán của nó là Liên Lý Thạch (liên lý là liền
cành, cũng ngụ ý là vợ chồng). Đá được sinh ra ở dưới chân núi Thái Sơn, thành phố Thái An, tỉnh Sơn Đông. Đá có kiểu dáng hoa văn uốn lượn,
hình dáng đá cao như bách thụ, màu sắc sống động, hoa văn kết cấu rất rõ ràng, trên và dưới nối thẳng đều nhau, ở giữa có một khoảng cách rộng,
bên trong có ghi lại “Tố Viên Thạch Phổ” nhưng rất khó phát hiện ra.
Thông tin này mình tìm trên baidu và edit lại để chia sẻ với các bạn, nếu bạn đọc thấy thông tin có chỗ nào chưa đúng vui lòng nhắc để mình sửa nhé.
Sau khi Kiều Trạch buông Tả Á ra thì cũng đi tắm nước nóng. Lúc anh quấn
khăn tắm, lau tóc bước ra thì hết hồn khi phát hiện Tả Á đang toàn thân
mát mẻ không mặc gì định mở cửa đi ra ngoài. Chết tiệt, có bị say cũng
không thể ở trần chạy rông được!
Chiếc khăn lông trong tay Kiều
Trạch rơi xuống đất, sải bước tới, cánh tay dài duỗi ra ôm lấy hông Tả
Á, sau đó khóa cửa lại. Mặt anh âm u vô cùng đáng sợ, nửa kéo nửa ôm Tả Á tới giường, Tả Á lại giãy giụa muốn chạy ra ngoài.
"Em muốn đi
đâu?" Sự bình tĩnh và kiềm chế nhiều năm của Kiều Trạch bị khiêu chiến
nghiêm trọng vào ngày hôm nay, khóe mắt giật giật, sắc mặt thay đổi liên tiếp. E rằng những sắc thái hiện trên mặt anh ngày nay còn nhiều hơn
hai mươi mấy năm qua gộp lại. Không nhịn được thầm mắng, rốt cuộc cô đã
uống bao nhiêu rượu. Nếu như Kiều Trạch biết Tả Á uống hai lon bia đã
làm loạn đến mức này thì chắc anh bị tức hộc máu chết luôn mất.
Cặp mắt mê ly của Tả Á nhìn Kiều Trạch với vẻ nghi ngờ, đột nhiên khổ sở
nói: "Kiều Trạch....Tôi muốn tìm Chung Dương, tôi muốn tìm Chung Dương,
ưmh....Không đúng, không thể tìm anh ấy nữa ....Chúng tôi đã chia
tay.....Chia tay rồi!"
"Chia tay, tại sao?" Anh buột miệng hỏi,
cũng không biết Tả Á đã say đến mức này có thể trả lời bình thường
không. Chia tay? Hai chữ này đâm thẳng vào lòng Kiều Trạch, hôm nay cô
khổ sở như vậy, thất thường như thế, suýt nữa còn mất mạng cũng chỉ bởi
vì chia tay với Chung Dương?
Tả Á nghẹo đầu suy nghĩ, đột nhiên
vùi mặt vào bờ ngực trần của Kiều Trạch, nói trong tiếng nức nở: "Kiều
Trạch....Kiều Trạch, Chung Dương anh ta....Gia đình anh ta có giấu hồ ly tinh, tôi không cần anh ta, không cần anh ta nữa."
Kiều Trạch
ngây ra, không kiềm lòng được nắm lấy vai Tả Á đẩy cô xa ra chút, lạnh
lùng quát: "Vì anh ta mà lấy tính mạng ra làm trò đùa sao? Hả?"
"Anh thật hung dữ......Anh thật hung dữ, tôi muốn đi tìm Chung