Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Yêu Trong Đau Khổ

Yêu Trong Đau Khổ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329623

Bình chọn: 8.5.00/10/962 lượt.

biệt giữa Kiều Trạch và Tả Á. Anh rất tin tưởng giữa hai người họ không có gì, cô chỉ nghe theo lệnh của cha mẹ

phải ở nhà Kiều Trạch.

Có điều, nếu như theo lời ba mình nói thì

người đàn ông đó là Kiều Trạch, bản thân anh ta cũng có nhà riêng, vậy

tại sao còn muốn đến căn nhà nhỏ của Tả Á? Càng nghĩ, lòng Chung Dương

càng phiền não rối loạn, thật sự muốn vọt thẳng tới nhà Tả Á để hỏi cho

ra lẽ, tìm hiểu đầu đuôi ngọn ngành. Nhưng rồi lại thấy không nên, làm

vậy chẳng khác nào tự sỉ nhục bản thân và Tả Á. Còn nữa, nếu như thật sự Tả Á có gì đó mờ ám với đàn ông khác, mình bất thình lình xông vào,

càng không thể nghi ngờ là bản thân lại tự rước lấy nhục.

***

Sáng hôm sau, lúc thức dậy, Tả Á đã giật mình khi phát hiện có người đàn ông đang nằm cạnh mình. Chân cô còn không an phận gác lên eo người đó, Tả Á hô lên nho nhỏ, theo phản xạ lùi về phía sau, sau đó rơi thẳng luôn

xuống đất, cú té ngã đau điếng khiến cô cũng hét lên thảm thiết.

Kiều Trạch bị tiếng thét sợ hãi đó đánh thức, vuốt vuốt trán trở nhẹ người

dậy, đôi mắt đen lấy nhìn tới Tả Á đang ngồi trên mặt đất nhìn lại mình

với vẻ mặt khiếp sợ như thể trông thấy quái vật.

Sau một hồi

hoảng sợ khiếp đảm, Tả Á luống cuống tay chân đứng lên, từ vẻ kinh ngạc

chuyển thành vẻ mặt tức giận, thở hổn hển nói: "Kiều.....Kiều Trạch, tại sao anh không ra sofa ngủ?"

Kiều Trạch ngồi dậy thản nhiên nói: "Ghế sofa quá nhỏ."

Tả Á liền nghĩ, đối với dáng người có chiều cao 1m85 của Kiều Trạch thì

quả thật ghế sofa kia quá nhỏ so với anh ta. Mặc khác lại cảm thấy không đúng, bất mãn nói: "Nhưng mà.....Nhưng mà, anh có thể nằm ngủ ở dưới

đất mà!" Anh ta là đàn ông, tuy rằng mình đã mười tám tuổi, nhưng dẫu

sao cũng là con gái, mặc dù không ngại ở chung một mái nhà, nhưng ngủ

chung một giường thế này, nói sao cô cũng không thể nào chấp nhận được.

Ánh mắt của Kiều Trạch dần dần lạnh đi, vẻ mặt cũng trở nên vô cùng đáng sợ, "Không quen."

Tả Á liền hiểu ngay, ý anh ta nói là mình không quen ngủ trên đất. Nhìn

tới bộ mặt khiến người ta khiếp sợ kia kiên trì đến cùng nói:

"Vậy.....Anh về nhà mình ở đi.....Nợ hoa đào thật ra cũng không khó giải quyết lắm đâu, có đúng không?"

"Hôm nay em ngủ trên sofa." Anh lạnh lùng nói xong liền đi ra khỏi phòng ngủ.

Tả Á dậm chân tức giận, anh ta không có ý định rời khỏi đây, vậy rốt cuộc

anh ta có âm mưu gì? Trong đầu bỗng nhớ tới dáng vẻ của Kiều Trạch lúc

ngủ: Nằm thẳng rất có khuôn phép, còn chân mình thì lại bất nhã vắt qua

eo Kiều Trạch, nghĩ tới đây mặt bỗng chốc đỏ bừng, trái tim cũng bắt đầu đập rộn lên khác thường.

Ăn xong điểm tâm, Kiều Trạch đi tới

công ty, Chung Dương liền gọi điện thoại tới hẹn Tả Á đi ra ngoài, cũng

đã ở sẵn dưới lầu chờ cô. Tả Á thay xong quần áo đi xuống rồi lên xe của Chung Dương. Chung Dương nhìn thoáng qua Tả Á, trên cổ cô chỉ còn lưu

lại vết hôn của anh ngày hôm đó, ngoài ra không có gì khác, anh do dự

một hồi rồi nói: "Khi nãy hình như anh nhìn thấy chú của em."

Tả Á hơi ngớ ra, chú? Chắc là nói là Kiều Trạch rồi, có chút không quen với

cách gọi này vì nào giờ cô chỉ gọi anh ta là Kiều Trạch, mà anh ta cũng

chẳng để ý, "À, hai ngày nay anh ta ở nhờ nhà em."

Sắc mặt Chung Dương trở nên khó coi, chộp ngay lấy bả vai Tả Á hỏi, "Tả Á, em và anh ta...."

Tả Á sững người nhìn vẻ mặt khẩn trương và mang theo rối rắm của Chung

Dương, sau đó cô hất tay anh ra, "Em và anh ta không có gì, anh đừng suy nghĩ lung tung!"

Chung Dương ôm chầm Tả Á, thật không biết phải

làm sao nói: "Bé cưng, anh chưa bao giờ biết quan tâm một người đến mức

này, cứ lo được lo mất, anh thừa nhận ban nãy nhìn thấy Kiều Trạch đi ra anh đã suy nghĩ lung tung, cho nên mới hỏi em, bé cưng à, đừng giận

anh, có được không?"

Tả Á hiểu tâm tình của Chung Dương, hơn nữa

chuyện này đối với cô cũng không đáng để nổi giận, khẽ mỉm cười nói: "Em đâu có giận, đi thôi."

Chung Dương buông Tả Á ra, vẻ mặt rốt cuộc cũng thoáng nhẹ nhõm, cho xe nổ máy rời đi.

Hai người đi khu vui chơi ở công viên cả một ngày, Tả Á thích chơi những

trò chơi có tính kích thích như xe cáp treo, nhảy Bungee chẳng hạn,

Chung Dương lấy lý do “tuổi già sức yếu” không chịu chơi cùng cô. Tả Á

từ xe cáp treo bước xuống, đầu cảm thấy choáng váng, không thể đi nổi

nữa mà chỉ muốn nằm thẳng cẳng ra.

Cuối cùng Chung Dương phải

cõng Tả Á từ khu vui chơi của công viên đi trở ra ngoài xe. Chung Dương

cười cô đã mất tiền còn bị hành hạ. Tả Á hung hăng trừng mắt liếc anh

một cái. Vui chơi thỏa thích hết một ngày, Tả Á gửi tin nhắn cho Kiều

Trạch báo là tối nay không về ăn cơm tối, sau đó cùng Chung Dương đi ăn

cơm.

Vừa ăn cơm xong, điện thoại Tả Á bỗng vang lên, cô xem thì

thấy là số điện thoại của anh rể, thầm hỏi trong lòng sao Chu Văn Hiên

lại gọi điện thoại cho mình, nhưng vẫn nghe máy.

"Tiểu Á.....Em hãy khuyên chị em......Chị em không chịu về nhà...."

Chu Văn Hiên ở đầu bên kia nói năng không rõ, lời nói lộn xộn, Tả Á đoán

chừng là anh ta đã uống say, chị hai xảy ra chuyện gì, tại sao không về

nhà, chẳng lẽ cãi nhau sao? "A