XtGem Forum catalog
Yêu Trong Đau Khổ

Yêu Trong Đau Khổ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211854

Bình chọn: 9.00/10/1185 lượt.

nh, cặp mắt kia, chuyển động,

cực kỳ giống Tả Á.

Anh đã từng tưởng tượng vô số lần, Tiểu Bảo

trở về bên bọn họ, ảo tưởng về một nhà ba người hạnh phúc. Nhưng, không

ngờ, Tiểu Bảo trở về, lại mất đi Tả Á, tại sao bọn họ không thể hạnh

phúc ở bên nhau, là tại anh, đều là lỗi của anh.

"Chú thật sự là ba của cháu sao?" Giọng nói non nớt của Tiểu Duyên mang theo sự khó hiểu.

"Đương nhiên là thật !" Kiều Trạch cố gắng để cho giọng nói của mình không quá cứng nhắc, không quá lạnh lùng.

Tiểu Duyên có chút nghi ngờ nhìn Kiều Trạch : "Tại sao trước kia Tiều Duyên không có ba?"

Lòng Kiều Trạch vô cùng khó chịu, Tiểu Duyên đang hỏi anh, tại sao trước đây anh lại không ở cùng nó, anh suy nghĩ hồi lâu xem phải giải thích thế

nào cậu nhóc mới có thể hiểu được ý tứ của anh, mới nói: "Chuyện

này.......rất phức tạp, con chỉ cần biết, mẹ và ba không phải không cần

Tiểu Bảo, ba và mẹ vẫn luôn đi tìm Tiểu Bảo. Còn tại sao Tiểu Bảo bị

lạc, đợi con lớn lên ba sẽ nói cho con biết."

Tiểu Duyên gật đầu, ý của ba cậu đã hiểu, nhất định là bọn họ không cẩn thận mới làm lạc

cậu. Người lớn thường rất hay ném đồ đi, ngay cả con cũng mang ném đi

nữa, thật là khiến cho trẻ con các cậu lo lắng mà.

Mắt chớp chớp tràn đầy sự chờ đợi, lại có chút mất mát hỏi: "Tại sao Tiểu Duyên không nhìn thấy mẹ?"

Trái tim lại Kiều Trạch đau nhói, cố gắng giải thích : " Mẹ Tiểu Duyên

.......bị bệnh, cho nên phải đến một nơi rất xa để chữa bệnh, mọi người

đều đang đợi cô ấy trở về."

Sắc mặt Tiểu Duyên có chút buồn bã, nhớ tới lúc mình bị bệnh, vẻ mặt chân thành nói: "Tiểu Duyên cũng muốn chờ mẹ trở về."

Kiều Trạch mỉm cười, đưa tay sờ đầu Tiểu Duyên : "Chúng ta cùng nhau chờ mẹ trở về."

Ba năm sau.

Một lần đợi, chính là ba năm, Tiểu Duyên đã được sáu tuổi rồi.

Tiểu Duyên là bảo bối trong nhà, Kiều Trạch lại vô cùng trân trọng đứa con

tưởng đã mất lại tìm được này, cho dù phải chịu nhiều đau đớn, nhiều nỗi bi thương hơn nữa, anh cũng cố đè nén xuống. Lúc Tiểu Duyên mới vừa trở về thằng nhóc không chịu gọi anh là ba, có lẽ nó cần thêm thời gian để

chấp nhận. Lúc anh bận rộn việc công ty cũng sẽ mang Tiểu Duyên theo,

không, phải là gọi Lạc Kỳ, anh cho đặt tên cho Tiểu Duyên là Lạc Kỳ,

Kiều Lạc Kỳ.

Cậu nhóc rất thông minh, càng lớn càng có khuôn có

dạng, trở thành một cậu nhóc thông mình, nghiêm nghị, lạnh lùng, nhưng

cũng rất nghịch ngợm, dùng trí thông minh của cậu giúp ba cậu xua đuổi

không ít những người phụ nữ có ý đồ xấu. Còn Kiều Trạch thì yêu thương

Lạc Kỳ đến tận xương tủy.

Thời gian ngày lại ngày trôi qua, con

trai cũng ngày từng ngày lớn lên, Kiều Trạch vẫn nhớ như in ngày Lạc Kỳ

gọi anh là ba, khi đó trái tim anh vô cùng vui sướng cũng hết sức xót

xa.

Đó là ba năm trước đây, đột nhiên cả nhà không tìm thấy Lạc

Kỳ đâu cả, anh lại một lần nữa ném trải mùi vị của sự sợ hãi. Dò hỏi

khắp nơi mới biết có một đứa bé đi lên xe buýt một mình, Kiều Trạch vội

liên lạc với công ty xe buýt, từ đó mới tìm được Lạc Kỳ, cậu đã đến nơi

hiến tuỷ.

Cậu chỉ mới có ba tuổi mà cái gì cũng biết, bọn họ cứ

cho rằng đứa bé ba tuổi không hiểu gì, nhưng kỳ thật cậu lại luôn ghi

nhớ tất cả mọi thứ.

Cũng không biết do đâu cậu biết được Tả Á bị

bệnh bạch cầu, biết Tả Á cần phải có tuỷ sống, chỉ biết lúc anh chạy tới đó liền nghe thấy Lạc Kỳ dùng giọng nói non nớt của mình nói: "Mẹ của

cháu bị bệnh bạch cầu, cháu muốn cứu mẹ, nhưng.......cháu không biết mẹ

đang ở đâu."

Trái tim của anh đau như bị dao cứa, vội chạy tới ôm Lạc Kỳ vào trong ngực, hai ba con ôm nhau thật chặt, anh không nhịn

được mà rơi nước mắt : "Con của ba!"

Giọng nói non nớt nhưng lại rất kiên định của Lạc Kỳ đột nhiên vang lên bên tai anh: "Ba, Lạc Kỳ muốn cứu mẹ!"

Lạc Kỳ trưởng thành sớm khiến cho anh rất đau lòng, đó là lần đầu tiên Lạc

Lỳ gọi anh là ba, kể từ ngày đó, anh hoàn toàn tỉnh táo lại, không uống

rượu cả ngày nữa, không chán chường nữa, không bất ổn nữa, anh cứ thế mà từ từ tỉnh lại, cố gắng làm một người cha tốt, không để cho mình biến

thành một con ma men.

Vì muốn cứu mẹ, Lạc Kỳ đã ghi danh, chuẩn

bị hiến tủy, nhưng, vẫn không có ai tìm đến bọn họ xin tủy, có lẽ là vì

không phù hợp.......có lẽ vì.......Kiều Trạch không dám nghĩ tới.

Kiều Trạch đứng dưới tán cây, bóng dáng cao lớn gầy gò, một người một cây,

lộ ra vẻ thê lương, đôi mắt đen của anh nhìn biển hoa hướng dương xinh

đẹp, cả một biển vàng, đẹp đẽ vô cùng. Thời gian trôi qua, hoa vẫn nở

như cũ, nhưng Tả Á.......lại vẫn chưa trở về.

Anh đã tìm kiếm cô

trong tuyệt vọng, cả trái tim và thân thể đều quá sức mệt mỏi rồi. Tả Á

không bao giờ trở về nữa sao? Ôm lấy một tia hi vọng, nhưng theo thời

gian lại dần biến thành tuyệt vọng, khiến cho anh không thể nào gắng

gượng được nữa, muốn gục xuống, muốn dùng một cách khác để có thể gặp

cô, anh nghĩ đến casic chết, chết rồi có thể được ở bên cô không....... ?

Một bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay anh, anh cúi đầu nhìn, là con trai bảo bối

của anh, con trai chính là sức mạnh để anh tiếp tục chống đỡ. Chậu ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, dùng