
lạnh lùng liếc cô một cái: “Có vấn đề gì à?”
Tả Á vội vàng lắc đầu: “Không thành vấn đề, quyết định như vậy đi.”
Mấy ngày nay đối với Tả Á mà nói, trôi qua rất an tĩnh, bình thản, cũng rất ấm áp, chỉ là trong lòng vẫn cô vẫn hoàn toàn chưa thoát khỏi nỗi đau
mất con, đằng sau nụ cười của cô vẫn là nỗi đau, nỗi nhớ nhung khắc
khoải khắc sâu trong lòng.
Cô cũng luôn hỏi Kiều Trạch, có điều
tra được manh mối gì không, có biết được tin tức của con không, đã tìm
được tên chủ mưu đứng sau vụ này chưa, nhưng Kiều Trạch luôn nói, đang
tìm, đang điều tra, không thể có kết quả được nhanh như vậy được, nói cô đừng quá sốt ruột, nhưng cô có thể không sốt ruột được sao?
Sốt
ruột thì có tác dụng gì không? Hoàn toàn không có, cho nên, chờ, cô chỉ
có thể chờ đợi thôi. Khi ở thành phố X, Kiều Trạch xử lý mọi chuyện rất
quyết đoán, nhanh gọn, khiến cho cô nhất mực tin tưởng, tin tưởng Kiều
Trạch nhất định sẽ xử lý tốt chuyện của con, chỉ cần cố gắng, chỉ cần ra sức tìm kiếm, nhất định sẽ có tin tức đứa nhỏ.
Nhưng bây giờ cô
hỏi lại anh, đáp án của anh vẫn như vũ, lòng rất chán nản, nhưng lại
không có cách nào tốt hơn. Trái tim co rút từng cơn, đau đớn, bất lực.
Vẻ mặt cô đơn của Tả Á rơi vào trong mắt Kiều Trạch, anh đi tới ôm lấy bả vai cô: “Thay quần áo đi, chúng ta đi ra ngoài.”
Tả Á không chút hứng thú hỏi lại: “Làm gì? Đi đâu?”
Kiều Trạch cau mày nhắc nhở: ‘‘Ngày mai em phải tham gia tiệc với anh mà, mình đi mua lễ phục.”
“Anh xem rồi mua là được rồi.” Cô thật sự không có tâm tình đi, cô đang nhớ con, rất nhớ.
Kiều Trạch đâu chịu để cho cô buồn bực như vậy, anh mạnh mẽ kéo theo cô ra
khỏi nhà, hai người đi ở trên đường, xem nơi này một chút, đi dạo nơi
kia một chút, không mua đồ gì cả, chỉ giống như ra ngoài để giải sầu
giảm bớt áp lực thôi.
Đây cũng là lần đầu tiên hai người đi dạo
phố, lúc băng qua đường Kiều Trạch dắt tay của cô. Người đàn ông cao lớn lạnh nhạt lại vô cùng cẩn thận, chắn một bên của cô bảo vệ mà đi qua
ngã tư đường.
Đây là khu vực phồn hoa nhất của thành phố A, người vô cùng đông đúc, nơi này đã từng có những hồi ức của Tả Á cùng Chung Dương.
Suốt đường đi, Kiều Trạch vẫn không hề buông tay Tả Á ra, từ cầm lấy tay cô
dần biến thành cùng Tả Á đan mười ngón tay vào nhau, bàn tay của hai
người nắm thật chặt ở trên đường cái người đến người đi.
Kiều Trạch lạnh lùng, tuấn mỹ, Tả Á xinh đẹp, đáng yêu đi ở trên đường, đúng là một đôi hoàn mỹ.
Môi Kiều Trạch hơi cong lên, trong lòng bàn tay cảm nhận được lòng bàn tay
Tả Á, mềm mại, đan chặt tay anh, anh hưởng thụ giờ khắc này, đi dạo phố
thì ra cũng tư vị đặc biệt như vậy, tâm tình cũng khác lạ như vậy, không hề là chuyện nhàm chán khiến người ta thấy đau đầu.
Hai người cứ như vậy đi tới đi lui, bước chân của Tả Á chợt do dự dừng lại, tầm mắt
rơi vào một cửa tiệm, đăm chiêu nhìn vào, Kiều Trạch không hề hay biết
Tả Á đang nhớ tới một kí ức đã qua.
Khi đó Tả Á cùng Chung Dương
mới quen nhau không lâu, hai người cũng đi dạo phố qua chỗ này, khi đó
cô đã ngu ngốc đuổi theo người ta để mua bao cao su, Tả Á suy nghĩ đến
xuất thần, cho đến khi Kiều Trạch kéo kéo tay cô, cô mới hoàn hồn, quay
đầu nhìn khuôn mặt lạnh nhạt tuấn mỹ của Kiều Trạch, trong lòng không
khỏi áy náy, cô đang làm cái gì vậy, tại sao lại nhớ đến Chung Dương
rồi.
‘‘Đi thôi.” Cô cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt Kiều
Trạch, sợ anh nhìn thấu được tâm tư giờ phút này của cô khiến cho anh
mất hứng.
Ánh mắt Kiều Trạch sắc bén nhìn Tả Á có chút kì lạ, anh hơi nheo mắt lại, nhưng không hỏi gì hết chỉ dắt tay của cô tiếp tục đi về phía trước. Kiều Trạch không biết Tả Á nghĩ cái gì, nhưng mà, ánh
mắt của cô cho Kiều Trạch biết, cô hẳn là đang nhớ tới người đó.
Anh vẫn không cam lòng buông tay của cô ra, đi, cứ đi như vậy, cũng không
có ai mở miệng. Đang đi thì bước chân của Kiều Trạch chợt dừng lại, mà
Tả Á cúi đầu cũng chợt thấy một đôi giày da sáng bóng xuất hiện trước
mắt của cô, người nào đó đang chặn đường đi của bọn họ.
Tả Á
ngẩng đầu nhìn lên, trái không nhịn được mà nảy lên một nhịp, hai mắt
trừng lớn, sững sờ nhìn người đàn ông ở trước mặt. Chung Dương! Là Chung Dương! Lòng cô từng nhớ nhung mà vang lên cái tên này, nhưng cô thật
không ngờ đến, anh sẽ đột ngột xuất hiện trước mặt cô như vậy. Trong đám đông giữa biển người, bọn họ lại vô tình gặp nhau trên con đường từng
có hồi ức.
Sau lần gặp mặt của mấy tháng trước kia, cô rất sợ hãi khi nhìn thấy anh, sợ hãi khi nhìn thấy dáng vẻ thân mật của anh và Lô
Hi, sợ hãi khi nhìn thấy vẻ lạnh lùng của anh. Trong đầu cô cũng không
khỏi nhớ lại tình cảnh lần đó cô vô tình gặp anh, sự lạnh lùng của anh
làm tim cô nhói đau, càng không cách nào quên, giây phút tim mình đang
nhói lên ấy, người đàn ông cô yêu đã ôm lấy người phụ nữ khác rời đi.
Nhưng mà, tất cả đều là sự lựa chọn của cô, cho dù là đau đớn, cô cũng
phải cắn răng mà chịu đựng.
Trong lúc nhất thời Tả Á không cách
nào nói lên lời, không cách nào hoạt động bước chân, chỉ thấy tầm mắt
sáng quắc của Chung Dương nhìn chằm chằm