
ía sau màn chính là Kiều Trạch, chuyện này không đơn
thuần chỉ là vụ bắt cóc đơn giản như vậy, trước mắt xem ra là trả thù ân oán cá nhân, mà đối tượng trả thù chủ yếu lại chính là Kiều Trạch. Hắn
muốn anh mất đi người mình yêu nhất, cũng nhân đó khiến anh phải ngồi
tù, nhưng lại cũng không muốn dồn Tả Á vào chỗ chêt, có lẽ cũng là để
giữ lại một đường lui cho bản thân, dù sao giết người nhất định phải đền mạng.
Đối với Tả Á mà nói, muốn tìm hiểu rõ những chuyện này, sợ là còn khó hơn lên trời, mặc dù cô cảm nhận được tất cả những chuyện
này đều có gì đó không đúng, nhưng cô không cách nào điều tra được thấu
đáo như vậy, hơn nữa, cô chỉ là một cô gái yếu đuối thân cô thế cô, căn
bản không có cơ hội đi làm rõ ràng chuyện này.
Nhưng Kiều Trạch
vừa đến, tất cả đều được giải quyết nahnh gọn, Tả Á không biết Kiều
Trạch dùng phương pháp gì, quan hệ thế nào để tìm hiểu chuyện này, tóm
lại người hại cô, kẻ giết người, bao gồm cả cục trưởng lạm dụng chức
quyền bao che con trai cũng đều bị luật pháp trừng trị.
Người chị em của cô trên trời có linh cũng có thể an nghỉ rồi, kẻ giết người cuối cùng cũng đã bị đền mạng. Nhưng mà, Tả Á lại không vui mừng nổi, bởi
vì, cô còn chưa tìm được tung tích con, sự thật này không thể khiến cô
thoát ra khỏi sự thống khổ lo lắng được.
Sau khi Kiều Trạch sắp
xếp ổn thỏa mọi chuyện trở về đã thấy bóng dáng cô đơn đau thương của Tả Á đang co ro ngồi ở trước cửa sổ sát mặt đất, bóng dáng gầy yếu khiến
cho anh đau lòng, anh biết, Tả Á lại đang nghĩ đến đứa bé mà lặng lẽ
chảy nước mắt. Anh đi tới, ngồi xổm người xuống ôm lấy cô, trầm thấp nói bên tai cô: “Anh có một dự cảm.”
“Dự cảm gì?” Tả Á đưa tay lau
sạch nước mắt quay đầu lại nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Kiều Trạch, mấy
ngày nay anh cũng tiều tụy đi không ít. Đứa bé đã đưa hai người luôn mẫu thuẫn sít lại gần nhau, an ủi lẫn nhau, cùng cho đối phương hi vọng.
Nếu như lúc này có Kiều Trạch bên cạnh, cô không biết mình phải làm gì,
không biết còn có thể chống đỡ được không. Nếu như không phải có anh
đang khích lệ cô, có lẽ cô đã lựa chọn cái chết, cô yếu đuối, cô biết,
nhưng mà, mỗi khi nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn, dáng vẻ tươi cười khanh
khách của con, nghĩ tới việc chính bản thân đã làm mất con, cô lại không nhịn được mà nghĩ lại tiêu cực, tự trách, bi thương, muốn kết thúc tính mạng của mình. Nhưng Kiều Trạch rất chắc chắn nói: “Dự cảm nhất định
sẽ tìm được con. Con đã lựa chọn đến với chúng ta, cho nên nhất định nó
sẽ không dễ dàng rời đi như vậy, con chỉ là tạm thời rời xa chúng ta
thôi. Lần khó khăn này chỉ là một cuộc khảo nghiệm thôi.”
Vẻ mặt
lạnh nhạt của Kiều Trạch vô cùng kiên định, tràn đầy lòng tin, lời của
anh tràn ngập hi vọng và khẳng định, khiến lòng của Tả Á cũng không khỏi tràn ngập hi vọng, giống như lời nói của Kiều Trạch là chân lý, chỉ cần anh nói ra thì nhất định sẽ thực hiện được. Kỳ thật Tả Á biết, lòng của Kiều Trạch cũng đang rất lo âu, sốt ruột, cũng đang phải chịu áp lực
rất lớn, nhưng mà, anh nhất định phải mạnh mẽ, không để cho hai người
đều mất đi hi vọng, ăn năn hối hận, nỗi đau của người phụ nữ, có thể
nhìn thấy rất dễ dàng, cũng rất dễ dàng biểu lộ ra ngoài, mà nỗi đau của người đàn ông, lại luôn còn đó, chôn rất sâu trong lòng. Trước khi trở về thành phố A, Tả Á và Kiều Trạch đã đi tới một nơi, đó chính
là căn nhà mà trước đây Tả Á đã thuê khi ở thành phố X. Vốn dĩ trước đây cô thuê một căn nhà với hai phòng ngủ, hai phòng khách, nhưng từ sau
khi xảy ra chuyện của người chị em kia, cô đã tìm một chỗ khác, là căn
nhà nhỏ với một phòng ngủ một phòng khách.
Trong khoảng khắc vừa
bước chân vào căn nhà này, Tả Á chợt cảm thấy có chút khó thở, tim đau
đớn vô cùng. Trong phòng vẫn còn lưu lại dấu vết cô và con cùng sống bên nhau, trên nóc nhà phía giường vẫn còn treo mấy thứ đồ chơi để con cô
nhìn lên, ngoài ban công vẫn còn treo mấy bộ quần áo của con mà cô chưa
kịp cất đi, phía trên rèm cửa sổ vẫn còn chiếc nơ con bướm mà cô dùng
sợi tơ đủ loại màu sắc kết thành, ngăn tủ bên cạnh giường ngủ cô dung để đựng quần áo cho con, còn có cả mấy món đồ chơi bằng long nữa.
Tả Á nhìn chiếc nôi nhỏ nơi con cô từng nằm ngủ, ngây người đứng đó nhìn,
nước mắt không ý thức được chảy xuống, giống như cô vẫn đang nhìn thấy
con cô đang cố gắng lật người, cảm thấy cô đi vào, liền ngẩng đầu lên
nhìn cô, bên tai cô dường như vẫn còn nghe thấy tiếng cười khanh khác
của con. Tả Á không nhịn được mà bước lên phía trước, đi tới bên chiếc
nôi, đưa tay ra ôm lấy con, nhưng lại chợt phát hiện ra, chiếc nôi hoàn
toàn trống rỗng, con cô không nằm ở đây. Hai cánh tay Tả Á ôm thật chặt
lấy mình, trong ngực trống không, không còn thân thể nhỏ bé để cho cô ôm vào trong ngực để thương yêu nữa rồi.
Kiều Trạch đi tới ôm lấy
Tả Á, để cho cô tựa vào trong ngực của mình. Anh nhìn xunng, nhìn mọi
thứ trong căn nhà, đây chính là nơi Tả Á và con anh từng sống, nơi này
có hồi ức của Tả Á và con anh, còn có đồ con anh đã từng dùng. Thấy cảnh động tình, chính là như thế này, trái tim vốn luôn