
t sự đổ mưa, cây dù Tả Á chuẩn bị cho anh đã có tác dụng, nhìn người khác chật vật trong màn mưa, trong lòng Kiều Trạch lại có chút hơi đắc
ý. Kiều Trạch cầm cây dù Tả Á chuẩn bị cho anh đi đến một tiệm bán hoa
gần đấy, sau khi mua một bó hoa tươi mới trở lại trong xe, ngày trước
anh vẫn luôn cảm thấy tặng hoa cho phụ nữ là một việc rất tầm thường,
nhưng từ khi gặp gỡ Tả Á, anh đã làm quá nhiều chuyện mà chính mình vẫn
luôn khinh thường, nhìn bó hoa đặt ở trên chỗ ngồi, anh không nhịn được
khẽ lắc đầu một cái.
Khi về đến nhà, đã hơi muộn một chút, trong
phòng rất yên tĩnh, ánh đèn cũng rất nhu hòa, chỉ bật một ngọn đèn nhỏ.
Kiều Trạch vào nhà nhìn thấy đầu tiên chính là Tả Á giống như con mèo
nhỏ cuộn tròn ngủ trên ghế sofa.
Anh đi khẽ tới, đặt hoa ở trên
bàn trà, không nhịn được mà chăm chú ngắm nhìn gương mặt của cô, một năm này, khuôn mặt vốn trẻ con thanh thuần của cô đã tăng thêm phần quyến
rũ, mặc dù có chút tiều tụy, nhưng cả người lại toát lên một vẻ gì đó
không nói lên lời.
Lúc cô ngủ, không thấy được tâm sự nặng nề
trong đáy mắt của cô, không thấy được nét u buồn của cô. Khi Kiều Trạch
đang định ôm cô trở về phòng ngủ nghỉ ngơi, cô lại chợt tỉnh dậy, trong
khoảnh khắc mở mắt ra kia dáng vẻ cô mơ màng rất đáng yêu. Cô đưa tay
dụi mắt, ngồi dậy, mơ màng nhìn anh, lầm bầm một tiếng: “Anh đã về rồi!”
Kiều Trạch nhìn Tả Á, không tự chủ được nói: “Anh đã về!” Câu trả lời thật
tự nhiên, bốn chữ này, giống như đã phải kìm nén rất lâu, ở ngay bên môi Kiều Trạch, vẫn luôn chờ đợi cơ hội được nói ra, hôm nay, rốt cuộc cũng đã đợi được.
“Em làm cơm tối rồi, anh tắm đi, em đi xới cơm.” Tả Á nói xong từ trên sofa đứng dậy, xỏ dép rồi đi vào trong bếp, Kiều
Trạch nhìn theo bóng lưng Tả Á, rất lâu sau cũng chưa hoàn hồn, anh thật sự hi vọng cảm giác này có thể kéo dài mãi mãi, cho dù chỉ là một vở
kịch.
Ăn cơm tối xong, Kiều Trạch nhận thu dọn bát đũa, mặc dù
anh là người đàn ông lãnh khốc, cường thế, nhưng chưa bao giờ tỏ tính
đại nam tử ra cả, từng sống trong hôn nhân nên anh cũng biết nấu cơm,
biết rửa chén, thỉnh thoảng cũng sẽ giặt quần lót nhỏ của Tả Á. Chỉ là
Tả Á không biết mà thôi.
Bởi vì phải xử lý một vài tài liệu của
công ty nên sau khi dọn dẹp xong Kiều Trạch liền đi tới phòng đọc sách,
còn Tả Á tắm rửa thì trở lại phòng ngủ, thần kinh của cô mấy ngày nay đã kéo quá căng, tâm tư cũng rất nặng nề, cô hiện giờ, trái tim kỳ thật đã sắp kiệt sức rồi. Mỗi một ngày trôi qua, cô đều sống trong nỗi lo lắng, sợ hãi mà vượt qua một ngày.
Đêm càng lúc càng sâu, trong phòng
chỉ mở một ngọn đèn nhỏ, Tả Á suy nghĩ miên man, bởi vì quá mức mệt mỏi
mà mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, trong cơn mê ngủ, cô cảm thấy bên kia
giường nhẹ lún sâu xuống.
Giờ khắc này Tả Á biết, Kiều Trạch đang nằm ở bên cạnh cô, nằm ở trên giường của hai người. Mùi vị của anh, hơi thở của anh, đều theo đó bao phủ lấy cô, cuộc sống hôn nhân trước kia,
cô đã quá mức quen thuộc với mùi vị của anh, động tác của anh rồi, thậm
chí không cần nhìn, cũng có thể cảm giác được là anh. Cô đã tỉnh, nhưng
lại cố ép bản thân mau đi vào giấc ngủ, thân thể căng cứng từ từ thả
lỏng, Tả Á rốt cuộc cũng ngủ thiếp đi, không cần phải lo lắng đối mặt
với Kiều Trạch ra sao khi hai người cùng nằm trên một chiếc giường nữa.
Cả đêm bình an vô sự, sáng ngày hôm sau tỉnh lại lại phát hiện có chuyện,
cô đã hoàn toàn bị Kiều Trạch ôm vào trong ngực, đầu gối lên cánh tay
của anh, mặt chôn ở trong lồng ngực của anh. Thói quen này hóa ra cô
chưa hề từ bỏ.
Trước mắt Tả Á là mảng lớn vùng da cổ màu đồng của Kiều Trạch, mùi bạc hà thơm mát bay vào trong mũi cô, cô khẽ động thân
thể, muốn rời giường, nhưng eo lại bị cánh tay Kiều Trạch ôm chặt, chiếm lấy, Tả Á ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt có chút ngái ngủ của Kiều
Trạch, anh đã tỉnh!
Tả Á vội vàng chui ra từ trong lồng ngực anh, nhưng không ngờ cơ thể cường tráng của Kiều Trạch vừa lật đã đè cô ở
dưới thân, tròng mắt đen sáng quắc nhìn cô, cô rõ ràng cảm thấy, một bộ
phận nào đó trên thân thể của anh đã cứng thẳng. Từng trải qua cuộc sống hôn nhân, Tả Á hiểu quá rõ Kiều Trạch, buổi sáng, bộ phận nào đấy của
anh đều sẽ thế này.
“Em đi nấu cơm, anh muốn ăn cái gì?” Tả Á hấp tấp vừa nói xong nụ hôn của Kiều Trạch đã rơi xuống, hôn lên môi của
cô, anh muốn ăn, ăn ở trên giường cũng được rồi, đã một năm anh chưa làm chuyện này, thân thể mềm mại trong ngực chính là vợ của anh, vô số đêm
anh không ngủ được, thân thể muốn phụ nữ đến phát đau, mà giờ phút này,
cô lại đang ở trong ngực anh.
Dục vọng chẳng khác nào thuỷ triều
đột ngột dâng cao, không ngăn được, cũng không muốn ép bản thân mình
phải ẩn nhẫn, anh hôn cô cuồng dã mà nóng bỏng, cũng cảm nhận phản ứng
của cô, cô không đáp lại, nhưng cũng không cự tuyệt, giống như một đầm
nước, chờ đợi anh đi kích thích tầng tầng gợn sóng.
Hô hấp của
anh càng lúc càng trở nên nặng nề, ga giường dưới thân nhăn nhúm lại. Áo ngủ của Tả Á bị kéo lên, tay anh xoa nhẹ chỗ đẫy đà của cô, thở hổn hển nặng nề thì thầm bên tai cô: “Anh muốn t