
ng mà đống quà tặng như núi ở
trước mắt này là do hắn mua tặng Quan Tử Ngâm. Cô và Quan Tử Ngâm rốt
cuộc khác nhau chỗ nào, vì sao thái độ lại chênh lệch nhiều như vậy?
Cẩn thận che chở, nhẹ giọng, lời nói nhỏ nhẹ, mặt mày đưa tình, hắn chưa từng đối xử với cô như thế.
Cho tới bây giờ đều chưa từng.
Cho dù là lúc bắt đầu kết giao cũng chưa từng.
Cô hận hắn, là hắn lãnh đạm khiến gây nên những hành động có lỗi với hắn,
nếu lúc trước hắn đối xử với cô tốt bằng một nửa nữ nhân kia. Không, một phần mười là đủ rồi, cô cũng sẽ không phản bội hắn, sẽ không liên lụy
đến ba mẹ và cô trở thành hai bàn tay trắng, cô thật sự rất hận hắn.
Nữ nhân kia nên ngã chết từ hôm qua đi, cô ta dựa vào cái gì mà có được
hết thảy mọi thứ? Những thứ này vốn thuộc về mình, cô ta dựa vào cái gì
mà cướp lấy? Dựa vào cái gì? Ngày hôm qua cô ta nên ngã chết đi.
“Ngày hôm qua cô ta nên ngã chết hoặc là tàn phế mới đúng.” Ngô Nghi Linh hâm mộ ghen tị nhìn đống quà tặng trong đại sảnh, nhịn không được nghiến
răng nghiến lợi nguyền rủa.
“Nghi Linh!” Lí Thành Thị kinh ngạc nói,
đồng thời nhanh chóng quay đầu nhìn quanh chỉ sợ những lời này sẽ bị
người khác nghe thấy.
“Vì sao ông trời luôn bất công như vậy, luôn
cho cô ta những việc tốt?” Không để ý lão công khẩn trương, Ngô Nghi
Linh lấy ngữ khí tràn ngập hận tiếp tục nói: “Thông minh, xinh đẹp, có
nhân duyên, tất cả mọi người thích cô, ái mộ cô ta, rốt cuộc thì cô ta
có cái gì tốt? Chẳng qua chỉ là một nữ nhân cố làm ra vẻ thôi.”
“Nghi Linh, đừng nói nữa!”
“Vì sao không nói nữa? Đừng tưởng rằng tôi không biết anh đến bây giờ còn thích cô ta.”
“Em đừng có cố tình gây sự.” Lí Thành Thị trầm giọng nói trầm giọng nói.
“Tôi cố tình gây sự ư? Anh dám thề với trời, nói anh không có sao?” Ngô Nghi Linh cười lạnh “Tôi nói cho anh biết, dù anh có hay không, thì người ta cũng đã có một hôn phu điều kiện tốt hơn anh ngàn lần, sẽ không liếc
mắt tới anh dù chỉ một cái nữa đâu, anh sớm chết tâm đi.”
Lí Thành Thị đang muốn cãi lại thì chợt nghe thấy thanh âm Quan Tử Ngâm và Hoắc Duyên.
“Anh mau thả em xuống, em có thể tự đi.”
“Không được, đây là điều kiện chúng ta đã bàn trước, có thể ra khỏi phòng nhưng anh phải ôm em xuống.”
“Nhưng……..”
“Về phòng hay xuống dưới, chọn một đi.”
“Đáng ghét. Em muốn xuống dưới.”
Thanh âm càng lúc càng gần, hai người kia rốt cục xuất hiện ở phía trên cầu
thang, Hoắc Duyên ôm Quan Tử Ngâm, Quan Tử Ngâm vô cùng thân thiết ôm cổ hắn, hai người thoạt nhìn giống như một thể, bầu không khí hạnh phúc
làm cho người ta ghen tị lại hâm mộ.
Hoắc Duyên ôm vị hôn thê đi xuống dưới lầu.
Quan Tử Ngâm thấy mọi người ở đây không khỏi lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng, bộ
dáng rất là mê người. Sau đó cô chuyển mắt nhìn đống hộp lớn nhỏ trong
đại sảnh.
” Đó là cái gì?” Cô ngạc nhiên hỏi Hoắc Duyên.
“Quà tặng.” Miệng hắn khẽ nhếch trả lời cô.
“Quà gì?”
“Quà tặng em.”
Cô mở lớn miệng ngẩn người một lúc mới hỏi: “Anh điên rồi sao?”
“Không.” Hắn nhếch miệng cười.
“Không mới là lạ! Những thứ kia căn bản không gọi là quà tặng.”
“Không gọi là quà tặng thì gọi là gì?”
“Là núi!”
Hoắc Duyên đột nhiên cất tiếng cười to, hắn nhịn không được cúi đầu hôn cô,
hôn xong lại làm vẻ mặt thâm tình nói: “Anh yêu em, bảo bối.”
Quan Tử Ngâm trong nháy mắt mặt đỏ lựng lên.
Trời ạ, nếu đây là cái hắn gọi là khiêu khích thì cô nghĩ kế hoạch của hắn
đã là thành công rồi, bởi vì hai nữ nhân kia giờ phút này nhìn cô chằm
chằm như muốn ăn tươi nuốt sống. Nhưng sao cô không thấy sợ hãi mà lại
thấy thẹn, chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống?
Da mặt của cô thật sự không thể dày như của hắn nha.
“Đã đến giờ mở quà.” Hắn mỉm cười tuyên bố, ôm cô đi về phía Kiều Di đã sớm chuẩn bị chỗ ngồi cho bọn họ.
“Rốt cuộc là gì vậy?” Nàng nhịn không được tò mò hỏi.
Không có một nữ nhân nào chống cự được những hộp quà đẹp đẽ kia.
“Chẳng phải em mở ra thì sẽ biết sao? Muốn mở cái nào trước?”
“Cái kia. Mầu hồng phấn, hộp chữ nhật thắt nơ lụa.” Cô lập tức chọn vì cô rất thích màu phấn hồng.
Người giúp việc đứng bên cạnh nghe vậy lập tức đem tới rồi lui ra phía sau đứng im lặng.
“Tự mở hay để anh giúp em?” Hắn hỏi cô.
“Em tự mở.”
Cô hưng trí bừng bừng mở hộp quà kia ra, một bộ váy được thiết kế đơn
giản, nhưng cô chưa bao giờ thấy qua trên tạp chí hay ti vi. Lễ phục màu sắc tươi trẻ, cổ khoét hình chữ V, thắt lưng tinh xảo, vải lụa mềm mại, quả thực là vô cùng đẹp.
Quan Tử Ngâm còn chưa kịp cảm thán, từ xa đã có hai thanh âm cảm thán hộ cô ‘Trời ạ!’
“Thích không?” Hoắc Duyên hỏi cô.
Cô tươi cười đầy mặt gật gật đầu.
“Chờ em khỏe lên chút rồi sẽ mặc, mở hộp nào tiếp?”
“Hộp tròn tròn màu hồng phấn kia.”
Người giúp việc lập tức mang tới.
Vừa mở hộp ra, Quan Tử Ngâm nhịn không được cười to ra tiếng, bởi vì trong
hộp là mũ, giống như mũ để đi biển, tao nhã cao thượng.
“Sao anh lại mua cái này cho em?” Cô hỏi hắn.
“Lúc đi biển du lịch có thể đội, khỏi bị cháy nắng.” Hắn mỉm cười giải thích.
Cô buồn cười lắc lắc đầu, lúc này không đợi hắn hỏi, cô chủ động chỉ hộp khác.
“Hộp hình vuôn