Polaroid
Yêu Thương Lạc Về Nơi Anh

Yêu Thương Lạc Về Nơi Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323781

Bình chọn: 9.00/10/378 lượt.

Tưởng Tuấn Văn – Tưởng Tuấn Hữu.

#1: Chuyện đánh đòn.

Hai anh em sinh đôi đánh nhau khiến Hứa Liên Trăn nổi giận, Hứa Liên Trăn

quát: “Hai đứa ngứa da có phải hay không, còn gây chuyện nữa là mẹ tét

mông hai đứa thành đôi đó nghe chưa?”

Tuấn Văn: “Mẹ, mông vốn dĩ là một cặp mà!” Dứt lời, còn quay sang hỏi Tuấn Hữu: “Đúng không, em trai?”

Tuấn Hữu gật đầu thật mạnh: “Đúng vậy, vốn dĩ nó là một cặp!”

Hứa Liên Trăn á khẩu không nói được gì, quay đầu sang nhìn Tưởng Chính Nam bên cạnh cũng đang phì cười.

#2: Chuyện búp bê baby.

Có em gái Nhiếp Diệc Tâm đến nhà chơi, Hứa Liên Trăn mua rất nhiều đồ chơi cho bé, trong đó có một con búp bê baby.

Nhiếp Diệc Tâm thay quần áo rồi đổi giày cho baby, chơi vui cực kì, cười vui vẻ không ngớt.

Tuấn Văn trái nhìn một cái phải nhìn một cái, nhịn không được đặt câu hỏi: “Mẹ, cái này gọi là baby sao?”

Hứa Liên Trăn gật đầu: “Đúng vậy, là búp bê baby.”

Cặp mắt Tuấn Văn nhanh như chớp nhìn sang chỗ khác, vừa nói vừa làm điệu

bộ: “Nhưng mà ngực của nó lớn như vậy, sao có thể gọi là baby được?”

Cả Hứa Liên Trăn lẫn Tưởng Chính Tuyền đầu tiên là sửng sốt, sau khi hiểu ra liền ngây cả người.

Tuấn Hữu ở một bên tự đắc cười khanh khách mà tổng kết: “Ông nội bà nội, ba

ba, mẹ, cô dượng, mấy người lớn thật là ngốc, nó chắc chắn không phải là baby, vì ngực của nó còn lớn hơn cả mẹ cơ mà…”

Ha ha ha ha…

#3: Chuyện sinh thêm em gái.

Ban đêm, hai đứa nhóc kia làm thế nào cũng không chịu đi ngủ.

Tưởng Chính Nam vừa dỗ lại vừa lừa, nhưng một chút hiệu quả cũng không có. Vì thế hắn quyết định dùng tới chiêu độc: “Các con nếu không chịu ngoan

ngoãn đi ngủ, ba mẹ liền sinh thêm em gái, sau này chỉ thương em gái

thôi, không thương hai đứa nữa.”

Hai anh em sinh đôi anh nhìn em, em nhìn anh, cuối cùng cũng ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngủ.

Một thời gian sau, Tưởng Chính Nam thấy chiêu này hữu dụng nên dùng đi dùng lại.

Tuấn Văn hỏi: “Ba ba, lần trước ba có nói là sẽ sinh em gái, sao lâu như vậy mà vẫn chưa thấy em đâu?”

Tuấn Hữu nhìn anh trai, đôi mắt to vô tội chớp một cái, cái hiểu cái không

nói: “Thế còn phải nói, nhất định là vì ba ba vô dụng, cho nên mẹ mới

không sinh được em gái.”

Vô dụng… Hai con trai lại còn nói hắn vô dụng…. Tưởng Chính Nam trực tiếp té xỉu!

#4: Chuyện gọi điện thoại.

Tuấn Văn, Tuấn Hữu ở nhà chơi trò gọi điện thoại giả.

Ba ba Tưởng Chính Nam thấy vậy liền trêu: “Hai đứa ngày nào cũng ở cùng

nhau, gọi điện thoại cũng chẳng có gì để nói. Nếu muốn gọi thì đi gọi

cho bạn gái ấy…”

Tuấn Văn Tuấn Hữu nghe vậy, liền đưa bàn tay be bé của mình đặt lên tai giả điện thoại.

Một đứa nói: “Alô, là Tiếu Tiếu đó sao?”

Đứa còn lại: “Alô, Chu Gia Kì, cậu có muốn đến nhà mình chơi không?”

Cả nhà nhất thời trợn tròn mắt, sau đó là cười muốn ngất…

Giây phút đầu tiên Nhiếp Trọng Chi tỉnh lại, xung quanh chỉ một màu trắng

toát. Hồi lâu sau hắn mới phản ứng lại thì ra mình đang ở trong bệnh

viện.

Bên tai mơ hồ vang lên tiếng kêu sợ hãi của hai người phụ nữ, đoạn trí nhớ

mất đi dần dần hiện lên trước mắt hắn: hắn nhìn trong bụi cỏ có một tia

sáng ánh lên, hắn cúi người xuống nhặt… Kết quả phía sau lưng truyền đến một cơn đau nhói… Hắn bị bọn người kia đấm đá liên hồi…rồi sau đó hôn

mê bất tỉnh…

Nhưng trước một giây cuối cùng bị mất đi ý thức, hắn nhớ rằng mình đã nhặt

được chiếc nhẫn! Giữ nó thật chặt vào lòng bàn tay mình!

Nắm chặt nó, giống như… Giống như đang nắm lấy hạnh phúc của mình!

Nhẫn đâu rồi? Nhẫn đi đâu rồi?

Lúc này là thứ gì mềm mại ấm áp đang nắm tay mình vậy? Nhiếp Trọng Chi cố

gắng chuyển động cái đầu nặng nề tựa như đang đeo cả ngàn cân, ngay sau

đó, hắn liền nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Tưởng Chính Tuyền đang gần ngay trước mắt.

Cô sao lại ở nơi này? Hắn mở mắt thật lớn, không dám nháy mắt lấy một cái.

Hắn gọi cô: “Tuyền Tuyền?” Hắn nghe thấy thanh âm của mình phát ra khàn

khàn lại nhỏ như tiếng muỗi kêu. Hắn muốn ngẩng đầu lên, muốn dùng bàn

tay gạt đi sợi tóc đang phủ trên má của cô, nhưng thân thể lại yếu ớt

như sợi bông, hắn vừa muốn nâng tay lên liền bất lực rũ xuống.

Tưởng Chính Tuyền vốn đang ngủ mơ màng, lúc này động tĩnh của Nhiếp Trọng Chi tuy rằng rất nhỏ, nhưng cô vẫn cảm giác được. Tưởng Chính Tuyền vừa mở

mắt, liền chìm vào cảm xúc vui sướng mãnh liệt: “Anh đã tỉnh rồi sao?”

Nhiếp Trọng Chi vẫn có chút không thể tin được như trước, suy yếu hỏi:

“Em…Làm sao lại…Ở nơi này?” Tưởng Chính Tuyền: “Trong di động của anh

chỉ có số điện thoại của em, cho nên bệnh viện thông báo đến cho em

trước.” Tưởng Chính Tuyền vừa nói vừa bấm chuông gọi người tới.

Đúng vậy, trong di động của hắn chỉ lưu duy nhất một dãy số điện thoại của

cô. Không biết bao nhiêu đêm, hắn đã vô số lần bấm dãy số này, nhưng vừa bấm gọi lại xóa đi ngay lập tức. Cứ như thế một lần, hai lần rồi không

biết bao nhiêu lần.

Một người thêm một người biến thành hai người, giống như một bài toán số

học, lời giải cực kỳ đơn giản dễ dàng. Nhưng hai người một lần nữa trở

thành một người, ôm nhau mà ngủ đến vĩnh hằng liền biến thành đôi hạc

đỉnh