
Hahah…. cô nói tôi ti
tiện , vậy không soi gương xem lại chính mình đi” Lâm Nguyệt Lan tuôn
một tràng dài những lời nói cay độc
“cô…thật không ngờ cô lại là loại đàn bà nham hiểm đến vậy” Hải Lam
không giữ được bình tĩnh, gầm lên “ Tôi thật không ngờ chính cô lại xé
mẫu thiết kế dự thi của tôi, phá hoại hạnh phúc gia đình tôi. Lâm Nguyệt Lan, thật uổng phí bao năm qua tôi luôn coi cô là chị em tốt. Cô cút
khỏi đây cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy mặt cô một lần nào nữa”
Chị em tốt ??? Lâm Nguyệt Lan nghe thế thản nhiên nhếch miệng đểu cáng
nhìn Hải Lam thù hằn “ tôi phá hoại hạnh phúc gia đình cô? Trịnh Hải
Lam, cô nhầm rồi, là gia đình cô phá hoại hạnh phúc gia đình tôi trước.
Tôi chỉ là trả lại những gì mà cha con các người đã làm với ba mẹ tôi mà thôi. Hừ…”
Hải Lam bộ dạng khó coi trước những lời nói không rõ ràng của Lâm Nguyệt Lan. Phá hoại hạnh phúc của gia đình cô ta trước. Đây là có ý gì….
“Hình như cô không biết gì??? Thật là một đứa con gái ngu ngốc !!! Tôi
đang tự hỏi, Minh Phong hứng thú gì ở một con gà mái đần độn như cô chứ? Trinh Hải Lam, để tôi nói cho cô biết vậy” vừa nói cô ta vừa hùng hổ
tiến lên, nghiên răng kèn kẹt nhắc lại chuyện xưa “ Năm xưa là ba cô đã
vu khống ba mẹ tôi, lợi dụng sự tin tưởng của ba tôi mà giết chết họ.
Tôi bỗng chốc chỉ trong một đêm mất đi người thân, cô nói đi, không phải ba con các người phá hoại hạnh phúc của gia đình trước thì còn ai vào đây nữa?” nhớ tới ba mẹ mình chết oan lại khiến máu trong người Lâm
Nguyệt Lan sôi sung sục, sắn sằng lấy nó mà dội chết Hải Lam lúc này
Hải Lam nghe cô ta nói mà cứ cứng đờ người ra, cứ có cảm giác Lâm Nguyệt Lan đang bịa một câu chuyện hoang đường vu khống ba cô vậy? Cô lắc đầu
kịch liệt, ánh mắt đầy tự tin nhìn cô ta, quả quyết “ Không…không phải
vậy??? Là cô…là cô vu khống ba tôi, ba tôi là người tốt, ông sẽ không
bao giờ làm chuyện đó. Cô là kẻ lừa đảo !!!”
“Tôi lừa đảo ??? Bằng chứng tôi đưa cho cảnh sát còn chưa đủ rõ ràng.
Haha…Hải Lam, đây chính là báo ứng của gia đình cô. Haha…thật tiếc hôm
đó tôi lại để Trịnh Vũ Minh đi sớm như vậy. Gía như tôi để ông ta sống
thêm vài tháng nữa , hẳn lão già đó sẽ phải tức điên lên khi nhìn thấy
Doãn Minh Phong bỏ rơi cô ấy nhỉ??? Haha…”
“gì cơ???” Hải Lam đầu óc choáng váng, cô lảo đảo lùi lại ra sau, ánh
mắt hoang mang nhìn Lâm Nguyệt Lan “ Bằng chứng ??? Lẽ nào….lẽ nào người vu khống ba tôi lại là…..” không nhẽ chính Lâm Nguyệt Lan là người hại
chết ba cô, vì sao?...vì sao cô ta có thể độc ác như vậy?
“Xem ra cô cũng thông minh lên được một chút rồi đấy !!!hừ…” Hải Lam lùi một bước nào là cô ta tiến thêm một bước đó, đến khi Hải Lam không còn đường để thoát, Lâm Nguyệt Lan liền bóp chặt cánh tay trắng như tuyết
của Hải Lam, gằn từng chữ rõ ràng “ là..tôi…chính…tôi…chính Lâm Nguyệt
Lan này đã tố cáo ba cô !!! haha…sao hả? Ngạc nhiên không vậy?” cô ta
giờ không khác một người điên, cười đến long trời nở đất
“a..” Hải Lam cảm thấy một trận tắc mạch máu dưới cánh tay, cô đau điếng kêu lên “Lâm Nguyệt Lan, cô thật độc ác, sao cô có thể giết chết ba
tôi.”
Lam Nguyệt Lan mất hết tính người, cô ta càng lúc càng cuồng lên giận dữ “ Trinh Hải Lam, tôi không những giết chết ba cô mà tôi còn muốn…” ánh
mắt cô ta hừng hực lửa nóng, cười tà “ giết chết cái thai trong bụng cô”
“a…cô…cô định làm gì? Không….đừng….a….” Hải Lam ngã xuống nền nhà, theo bản năng cô ôm chặt lấy bụng hét lên…..
“không….máu….cứu, mau cứu
tôi với….tôi không thể mất con được … hãy cứu con tôi …a” Hải Lam nằm
trên sàn, cô ôm bụng, hoảng sợ hô to khi nhìn thấy một dòng máu ấm đỏ
tươi đang chảy dọc dưới chân đùi trắng ngần của mình.
“chị…” vừa lúc An An và Kính Thiên đến, nhìn cảnh tượng trước mắt khiến bọn họ hoảng sợ vô cùng, cuống lên chạy đến bên cô
“cứu….Kính Thiến, làm ơn hãy cứu lấy con em..….” Hải Lam khóc thét lên , mặt phủ đầy nước mắt
Kính Thiên không hề nghĩ ngợi liền bế cô lên, ánh mắt lo lắng vạn phần
trên gương mặt anh tuấn kia không còn biết đến sự tồn tại của Lâm Nguyệt Lan, lập tức phân phó“An An, mau gọi cấp cứu, nhanh lên” vừa nói anh
vừa bế cô chạy nhanh ra xe
“Kính Thiên, anh….” Lâm Nguyệt Lan vừa nãy còn vui mừng hứng trí bỗng
chốc bị hai người kia không biết ở đâu chạy tới khiến nội tâm cô ta trở
lên sợ hãi
“im…cô còn nói !!! Nếu Hải Lam có chuyện gì tôi sẽ không tha cho cô”
Kính Thiên trừng mắt hung hãn, quát cô ta. Anh hôm nay tận mắt nhìn thấy Lâm Nguyệt Lan đẩy ngã Hải Lam thì cảm thấy thật đáng sợ và ghê rợn em
gái mình , có nằm mơ giữa ban ngày anh cũng không tưởng tượng nổi nó
lại dám làm ra loại chuyện không tính người này….
An An sớm đã bị hoảng loạn khiến cho đầu óc minh mẫn của con bé không
có phát hiện ra điều dị thường của hai người kia , khẩn trương chạy
theo anh và Hải Lam….
Ngay khi Hải Lam được mọi người đưa đi cấp cứu thì cũng là lúc Bảo Yến
chạy hồng hộc tới nhà cô. Thấy cửa nhà mở toang hoang, cô phát hoảng.
Hải Lam đã đi đâu mà để nhà cửa thế này. Bảo Yến ruột gan nóng như lửa
thiêu, cầm điện thoại ấn số gọi vào di đ