
Cậu ta giết tên đồng bọn kia sao? Giết người là phạm pháp.” Cao Ca thận trọng hỏi.
“Đương nhiên là không. Trên đời này có rất nhiều cách làm người ta
sống không bằng chết. Ở giữa khe hở của luật pháp cũng có nhiều chuyện
có khả năng làm được, nhiều khi không cần dùng dao.”
“…Cậu ta báo thù xong sẽ vui vẻ chứ? Kết cục của câu chuyện là tốt đẹp sao?”
“Vui vẻ, sao có thể không vui vẻ được chứ? Cậu ta có rất nhiều tiền,
không cần giống như lúc còn nhỏ, chỉ có thể ngóng một món đồ yêu thích
trong tủ kính mà không có tiền mua nổi. Cậu ta trả thù, để ba mẹ dưới
suối vàng được yên nghỉ. Cậu ta còn kết hôn cùng cô bạn mối tình đầu từ
khi mười mấy tuổi, cậu ta chiều chuộng xem cô như một công chúa, từ đó
về sau, bọn họ sống một cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc. Kẻ xấu bị báo ứng,
người tốt được đền đáp.”
Cao Ca nghe đến đó, trong lòng có một loại cảm giác không nói nên
lời. Cô mơ hồ cảm thấy câu chuyện này có liên quan rất lớn tới Ta Thừa
Nghiêu, nhưng tất cả chi tiết lại không giống. Cô nhớ rõ ràng mẹ của anh là người mắc nhiều bệnh, mà mối tình đầu của anh là Mạnh Dao sao? Bọn
họ cũng không có kết hôn. Nhưng không biết sao, lòng cô chính là bất an
như vậy.
Cô rốt cuộc không nhịn được hỏi: “Chuyện này… là thật?”
Tả Thừa Nghiêu cười ha ha một tiếng, vỗ nhẹ xuống đầu Cao Ca. “Đương
nhiên là giả rồi, xem trong môt cuốn tạp chí lúc mua trên ở máy bay,
trong cuộc sống hiện thực lấy đâu ra nhiều chuyện cẩu huyết như vậy? Sao em không hỏi xem Bá tước Monte Cristo và Hamlet có phải thật hay
không?”
Cao Ca thở phào một cái. “Ai bảo anh kể chuyện nghiêm túc như vậy”
“Ai bảo em ngốc nghếch như vậy. Được rồi, chuyện kể xong rồi, em nên ngủ thôi.”
“Nghe xong chuyện của anh, tôi càng không ngủ được.”
“Vậy chúng ta chỉ có thể làm một chuyện rồi.”
Nói xong, Tả Thừa Nghiêu không đợi Cao Ca kịp phản ứng, liền ôm cô
vào trong lòng. Anh thò tay vào trong áo ngủ của cô, môi của anh gần như tham lam hôn cổ cô.
Cao Ca hơi kháng nghị. “Chân của anh còn chưa khỏe…” thì bị Tả Thừa
Nghiêu chặn miệng lại, giọng nói của cô đều bị bao phủ trong lòng bàn
tay anh.
Dường như chưa bao giờ anhcần cô như lúc này.
Anh ôm Cao Ca ở trên người mình, cô nằm sấp trên ngực anh, bầu ngực
mềm mại của cô đè xuống cơ thể cứng rắn của anh. Rất nhanh, quần áo của
bọn họ đã bị quẳng đầy trên mặt đất.
Ánh trăng như nước, rót xuống tấm lưng trần trắng mịn của Cao Ca.
Lạnh không? Một chút cũng không. Hoan ái trong đêm chính là chiếc lò sưởi sưởi ấm tốt nhất.
Có khi thời gian rất dài, có khi thời gian lại rất ngắn.
Bảy năm trước, khi mẹ qua đời, ngày hôm đó, đặc biệt dài dằng dặc. Từ nhà tới bệnh viện chỉ có một con đường mà giống như đi mãi cũng không
hết.
Mà ở cùng Tả Thừa Nghiêu trên núi tuyết này một tuần, trong nháy mắt đã kết thúc, chỉ chớp mắt một cái, đã quay về nước rồi.
Đi ra khỏi cabin, bầu trời hơi xám xịt, đầy mây, là cảnh tượng điển
hình của thành phố này khi vào mùa đông, app theo dõi thời tiết trong
điện thoại hiển thị PM2.5[1'> vượt quá mức cho phép, chú ý phòng hộ.
Tất cả đều đang nhắc nhở bọn họ đã quay lại thực tại, ở trên núi tuyết mấy hôm đều chỉ giống như một giấc mộng.
Lúc về đến nhà, dì Dương giúp việc đã quay lại làm việc, sớm làm xong một bàn thức ăn nóng hổi chờ bọn họ.
Trong lúc đang ăn có một chút việc nhỏ, dì Dương đến tìm Tả Thừa
Nghiêu. “Cậu Tả, tôi nhìn thấy trong tủ lạnh có một hộp bánh bao cua, từ năm trước để lại vẫn chưa hề động đến, bây giờ đều đã hỏng, không ăn
được nữa. Không biết có phải là cậu hay cô Cao mua mà để quên, tôi cũng
không dám tự quyết định vứt đi. Cho nên, bây giờ tới hỏi cậu một tiếng,
có thể vứt bỏ được không?”
Cao Ca hơi nghi ngờ nói: “Bánh bao cua? Hôm bữa tiệc cuối năm của Cao Thị tôi cũng muốn ăn, nhưng mãi không có.” Nói xong, liếc mắt nhìn Tả
Thừa Nghiêu.
Tả Thừa Nghiêu lúng túng ho khan hai tiếng, biểu cảm có chút mất tự nhiên, dặn dò qua loa. “Vứt đi.”
Vẻ mặt hơi kỳ lạ này chính là ấn tượng cuối cùng của Cao Ca về Tả
Thừa Nghiêu, bởi vì một thời gian dài sau đó, cô gần như rất ít khi nhìn thấy anh.
Sau khi về nước, công việc của Tả Thừa Nghiêu càng trở nên bận rộn.
Lại lần nữa, anh và Cao Ca trở lại tình trạng như lúc ban đầu bọn họ
sống chung. Bình thường anh về nhà đã khuya, đôi khi lại ngủ ở phòng làm việc hoặc phòng dành cho khách.
Quan hệ giữa hai bọn họ tuy rằng không còn đối chọi gay gắt như lúc
mới bắt đầu, nhưng cũng không còn được thân mật như lúc nghỉ phép nữa.
Có một hôm, Cao Ca cố ý không ngủ, mở đèn thức khuya đợi anh, nhưng
chờ mãi đến tận nửa đêm anh mới trở về, cũng chỉ lãnh đạm nói một câu
ngắn gọn. “Em ngủ trước đi, tôi còn có việc.”
Sau đó xoay người đi vào phòng làm việc.
Cao Ca thất vọng tự an ủi bản thân: Đã có một kỳ nghỉ mà ông trời ưu
ái dành cho cô, cô không nên quá tham lam, cho rằng bọn họ về sau có thể có thay đổi.
Mà lúc này, trong phòng làm việc, Tả Thừa Nghiêu nhìn một đống tài
liệu bày trước mặt, ngón tay hơi siết chặt, thiếu chút đập mạnh xuống
mặt bàn, sắc mặt nghiêm trọng.
Sớm muộn cũng nên thu lưới, n