Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Yêu Không Lối Thoát

Yêu Không Lối Thoát

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325253

Bình chọn: 10.00/10/525 lượt.

ước thắng cờ,

nhưng trước đó tôi cũng đã bắt đầu sắp đặt, dùng dự án Thành Phố Hàng

Không để bắt ông, buộc ông không thể thua, buộc ông truy sát giáo sư Tô, sau đó sẽ liên kết với ngân hàng thắt chặt vòng quay chu chuyển tiền

tệ, mua khống một số lượng lớn chứng khoán của Cao Thị. Cao Chí Viễn,

tất cả những đường sống của ông đều bị tôi phá hủy rồi, không chỉ có Cao Thị chờ thanh lý, toàn bộ chứng cứ ông có ý đồ mưu sát đều được đưa đến trên bàn cục trưởng cục cảnh sát. Ông yên tâm, tôi sẽ vận dụng toàn bộ

quan hệ của tôi để khiến ông bị xử tội nặng nhất.”

Nói xong Tả

Thừa Nghiêu nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, “Xem thời gian, cảnh sát chắc

là cũng lập tức tới rồi. Hoặc là bây giờ ông có thể xoay người nhìn thử

xuống dưới lầu một chút, nói không chừng xe cảnh sát đã dừng bên dưới

rồi.”

Cao Chí Viễn hùng hổ nhào về phía Tả Thừa Nghiêu, như sự

phản kháng cuối cùng khi con thú bị vây siết. Nhưng Tả Thừa Nghiêu lại

giống như đã sớm có chuẩn bị nhẹ nhàng thoáng một cái liền tránh ra.

“Tả Thừa Nghiêu, dự án Thành Phố Hàng Không mày cũng có phần? Mày cũng sẽ tổn thất nặng nề!”

“Thả con săn sắt bắt con cá rô, đầu tư của Cửa Châu vốn dĩ là thu mua mặt

bằng với giá thấp, Cao Thị vì muốn một mình hưởng lợi, phần lớn đầu tư

mặt bằng đều là tiền của họ Cao, số tiền này hoàn toàn không có nghĩa lý gì cả. Huống hồ ông quên là tôi gây dựng cơ đồ như thế nào rồi sao? Mua khống cổ phiếu của Cao Thị cũng là tôi, lợi nhuận ở đây đủ để phục thù

tổn thất của Cửu Châu rồi.”

Lúc này điện thoại nội bộ lại vang lên, Cao Chí Viễn thở hổn hển nhìn chòng chọc vào Tả thừa Nghiêu, không hề nghe máy.

Tả Thừa Nghiêu lại nhàn nhã cười nói: “Chủ tịch Cao, sao lại không nghe

điện thoại thế? Là không dám sao? Ngài thử nói xem điện thoại của cấp

dưới gọi đến xin chỉ thị thì rốt cuộc nên làm sao bây giờ, hay là các

loại chủ nợ tới cửa ồn ào? Hoặc là của cục cảnh sát?”

Cao Chí Viễn nắm lấy điện thoại rơi trên mặt đất, ông ta căm hận nói: “Tả Thừa

Nghiêu, tao không có bại, mày đừng tưởng lần này mày may mắn thuận lợi

thì là thắng, tao giết được mẹ mày rồi thì cũng có thể giết được mày.

Mày đợi đấy, bất cứ khi nào tao còn một hơi thở thì nhất định sẽ trở

lại, lúc ông đây giết người, phóng hỏa cướp ngân hàng thì không biết mày con đang ở nơi nào bú sữa mẹ đấy! Ông đây sẽ không chết dễ dàng như vậy đâu!”

Tả thừa Nghiêu ung dung nói: “Cao Chí Viễn, ông tiêu rồi,

ông sẽ không có cơ hội đâu, cả đời này của ông đều kết thúc rồi, bây giờ ông muốn chạy trốn cũng không có cách nào đâu. Ông thử đi ra ngoài xem

có người nào có can đảm dám nhận tiền của ông. Thực tế tôi đã quên không nói cho ông biết, tên sát thủ mà ông sử dụng cũng sẽ đứng ra làm chứng

chỉ tội ông. Lúc này, ông chạy không thoát đây. Sẽ không có thêm một

Nguyên đại ca đứng ra chặn cảnh sát giúp ông nữa đâu.”

Tâm tư muốn chạy trốn của Cao Chí Viễn cũng bị nhìn thấu, ông ta tuyệt vọng rống

to: “Vốn khoản tiền đó chính là tao nên được hưởng, là ba mày số mệnh

không tốt nên bị tóm lấy!”

“Phải, ông ấy cướp bóc bị trừng phạt là đúng tội, nhưng ông không nên vì khoản tiền đó mà giết mẹ tôi! Cao Chí

Viễn, cho tới hôm nay đều là chính ông gieo gió gặt bão.”

Cao Chí

Viễn hổn hển, chó cùng rứt giậu, muốn vòng qua bàn làm việc đánh Tả Thừa Nghiêu, lại bị một trận gõ cửa dồn dập cắt đứt. Ông ta giận dữ rống

lên: “Cút! Không phải tôi đã nói ai cũng không gặp hay sao?”

Cánh

cửa không nghe lời bị đẩy ra, thư kí run sợ nói: “Chủ… chủ tịch Cao,

dưới lầu có một đám cảnh sát đến. Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”

“Cút!” Cao Chí Viễn tiện tay cầm đống giấy tờ trên bàn ném về phía thư kí, thư kí vội vàng đóng cửa chạy mất.

Cao Chí Viễn đến bước đường cùng, cả người đã sớm mất sự bình tĩnh ung

dung, đầu óc ông ta hỗn loạn, ánh mắt như dã thú tuyệt vọng.

Tả

Thừa Nghiêu thương hại nhìn ông ta như thể ở trong mắt anh, ông ta đã là một kẻ chết rồi: “Xem ra hiệu suất làm việc của cảnh sát nhân dân rất

cao, Cao Chí Viễn, hứa với tôi, đừng dễ dàng chết như vậy, bởi vì tôi sẽ khiến cho ông ở trong tù càng ngày càng tuyệt vọng về cuộc sống tươi

đẹp này hơn…”

Sau khi Cao Ca ở sân bay nhìn thấy tin tức Cao Thị gặp chuyện không may, lập tức bỏ đăng kí, chạy về như điên.

Vốn dĩ cũng bởi vì trời mưa xối xả một khu vực rộng lớn nên máy bay đến

trễ, trong một thời gian ngắn, căn bản không thể lập tức có vé để quay

về. Cao Ca chỉ đành vội vã tới trạm xe lửa để bắt xe.

Đợi đến lúc thực sự về được tới thành phố thì đã là rạng sáng ngày hôm sau.

Trời còn chưa sáng, toàn bộ thành phố còn đang chìm vào trong giấc ngủ, đi

đâu cũng không thể tìm được một người để có thể tìm hiểu tình hình. Gọi

điện thoại cho anh Tư cũng không được, không biết trong số những quản lý công ty bị mời đến điều tra, có Cố Tư Nguyên hay không.

“Thành

phố hàng không” xảy ra chuyện, theo lý mà nói phía đầu tư Cửu Châu cũng

khó có thể thoát được liên quan, vậy Tả Thừa Nghiêu thì sao? Anh sẽ

không có chuyện gì chứ? Xe đang di chuyển, Cao Ca lên mạng để tìm kiếm

tin tức, tất cả các vấn đề đều xoay quanh