
ng biết sao? Chẳng phải là còn luyến tiếc gã mặt trắng kia? Thế nào, hai
người là chơi đùa hay thật lòng vậy?”
Cao Ca gượng cười: “Không
phải, chúng em sắp chia tay rồi.” Cô thầm bổ sung một câu. “Nếu như
trước giờ có thể coi là đã từng ở bên nhau.”
“Vậy em còn không
nhanh chóng kết thúc đi, dễ hợp dễ tan, lưu luyến gì nữa chứ? Em coi anh nè, vừa chia tay với anh bạn trai người Trung Quốc là lập tức lên các
trang mạng xã hội để tìm bạn tình ở nước Ý ngay. Cách tốt nhất để khép
lại một đoạn tình cảm chính là bắt đầu một mối quan hệ mới mà.”
Đây chính là dạng người có tư chất thiên phú sao? Họ có thể dễ dàng yêu
thích rồi lại nhanh chóng quên đi một người. Nghĩ đến bản thân mình, Cao Ca cũng không biết vì sao cô lại làm không được.
Zack lại vỗ nhẹ
vai Cao Ca: “Được rồi người đẹp, dù sao anh cũng đã đặt vé máy bay rồi,
chủ nhật tuần sau sẽ bay, em cùng đi với với anh đi!”
Cao Ca thoáng do dự: “Ừm, để em suy nghĩ thêm chút đã.”
Zack nhún vai, rõ là không thể hiểu nổi tâm tư của Cao Ca.
“Em á, thời tiết đẹp như vậy còn ở đây mà thương xuân tiếc thu. Học cái gì
không được, lại đi bắt chước Lâm Đại Ngọc làm người đẹp chôn hoa. Vì gã
đàn ông như vậy, em không thấy mất mặt à?”
Cao Ca muốn cười lại không cười nổi, chẳng biết anh ta học được ở đâu mấy câu cổ quái như vậy.
Quả thực Zack nói không sai, đúng là rất mất mặt mà.
Đáng tiếc dẫu biết vậy nhưng cô vẫn không thể làm thế nào để “không mất mặt”.
***
Cao Ca ôm một bụng đầy tâm sự quay trở về nhà của Tả Thừa Nghiêu.
Thời gian còn sớm, ráng chiều ửng đỏ, phảng phất đâu đó như có thanh âm của
những đám mây đang lững lờ trôi, cảnh đẹp đến say lòng người.
Cô đứng trên ban công say sưa ngắm nhìn phía chân trời rực rỡ.
Giáo sư đã gọi điện thoại thông báo sau khi hoàn tất dự án trong nước, cô và Zack phải nhanh chóng đi Ý, đây là điềm báo sao? Ngay cả ông trời cũng
muốn cô phải quyết đoán lên một chút. Nói cái gì mà cho mình thêm một
tháng được tùy hứng, chẳng lẽ sẽ có thay đổi gì sao? Bất quá chỉ là thêm một lần mượn cớ để trốn tránh mà thôi.
Cô tựa như một kẻ nghiện, ngày ngày đối mặt với cơn nghiện phát tác, biết rõ là tai hại mà vẫn luyến tiếc không thể rời xa.
Chẳng phải cô nên sớm đặt vé máy bay, cùng anh Zack nhanh chóng rời khỏi sao?
Đáp án đã sớm sáng tỏ, chẳng qua là không đành lòng quyết định mà thôi.
Mặt trời lặn, màn đêm lại buông xuống. Cứ như vậy, thêm một ngày yêu là
thêm một ngày lầm lỗi. Cứ như vậy mà dây dưa không dứt. Theo như lời
Zack nói, cô thật không xứng với cuộc sống tươi đẹp này.
“Lâu rồi mới nhìn thấy ráng chiều đẹp đến vậy!”
Đằng sau có tiếng động, Tả Thừa Nghiêu đã trở về.
Có ai đó đã nói, cho dù là ngày tốt cảnh đẹp, nếu như không thể toàn tâm
mà thưởng thức thì cũng có ý nghĩa gì đâu. Nếu nhiệm vụ trong nước có
thể sớm hoàn thành, bên Ý lại có dự án đang chờ cô, vậy thì thừa dịp này mà từ biệt vậy.
Đôi khi tâm trí của bạn được khai sáng chỉ trong nháy mắt.
Chẳng biết tại sao, Cao Ca đột nhiên quyết định, chọn ngày chi bằng đúng dịp, thôi thì cứ là hôm nay đi.
“Đúng vậy, thật hay.” Cô than nhẹ rồi xoay lại. “Tả Thừa Nghiêu, anh cùng em khiêu vũ một bản nhé!”
“Tôi không biết khiêu vũ.” Tả Thừa Nghiêu đứng dưới ánh đèn, trên
kính mắt phản chiếu một bầu trời tràn ngập ánh sáng lung linh, không
nhìn thấy được thần sắc của đôi đồng tử đen nháy.
“Không sao, tôi dạy cho anh.” Cao Ca vươn tay cho anh.
Cô không biết bây giờ mình xinh đẹp biết bao, đứng ngược sáng, khoác trên
mình một tia nắng hoàng hôn, nụ cười rực rỡ rung động lòng người như
vậy, giống như cả người cô đang tỏa ra ánh sáng rực rỡ, cùng với ánh đèn màu xung quanh hòa thành làm một thể.
Tả Thừa Nghiêu giơ nhẹ tay
lên đón lấy đôi bàn tay giữa không trung của Cao Ca, mười ngón tay quấn
quít, theo cô đi tới giữa sân thượng.
Cao Ca để tay kia của Tả
Thừa Nghiêu đặt ở hông cô, tay trái của mình khoác lên vai Tả Thừa
Nghiêu. “Được rồi, cứ như vậy, di chuyển bước chân theo tôi là được rồi. Anh xem, khiêu vũ rất đơn giản.”
“Không có âm nhạc.”
“Có,
xuỵt… Anh nghe, gió thổi qua là khúc nhạc dạo, sự di chuyển của những
áng mây là hợp âm, cuối cùng ánh hoàng hôn huy hoàng chính là điệp khúc
cao trào. Đúng rồi, thỉnh thoảng còn có tiếng chim hót hợp lại thành
nhịp điệu tiết tấu.”
Tả Thừa Nghiêu nở nụ cười. Tình cảnh này,
ngay cả khi khóe miệng cô cười làm xuất hiện một chút nếp nhăn nhỏ trên
mặt cũng thật đáng yêu.
Anh mặc cô điều khiển, động tác nhẹ nhàng, chậm chạp cùng cô tiến vào một thế giới nho nhỏ, em tiến thêm một bước, tôi tiến thêm một bước, em lùi một bước, tôi lùi một bước.
Khiêu
vũ thật sự là một chuyện hết sức mập mờ. Cơ thể như gần như xa, thân mật như vậy, có điều cứ cách nửa bước, rồi lại tiến lùi theo nhau, không có cách nào tiếp cận gần hơn.
Anh khẽ chọc cô: “Âm nhạc của em quá huyền diệu, tôi nghe không hiểu.”
“Người kinh doanh như các anh đúng là một chút tế bào nghệ thuật cũng không
có, trí tưởng tượng cũng không có… Chờ đã, để tôi nghĩ xem nào, à, vậy
tôi ngâm cho anh một đoạn nhạc nhé.”
Hiếm khi có l