
ên, anh cong khóe miệng khiến cô rất không thoải mái.
Diệp Hân Đồng mở cửa, bên ngoài là Vũ Văn Thành âu phục phẳng phiu đang đứng đó, nhìn thấy Diệp Hân Đồng anh còn kinh ngạc hơn.
“Sao em lại ở đây?” Vũ Văn Thành nhíu mày.
“Em…”
Diệp Hân Đồng vẫn không nói gì, Mặc Tử Hiên lập tức nhảy ra trước mặt, ôm lấy bả vai cô “Dĩ nhiên là vị hôn thê ngủ với tôi.”
Mặc Tử Hiên tranh trả lời.
“Không…” Diệp Hân Đồng nhìn tròng mắt tối sầm của Vũ Văn Thành muốn giải thích, cô liếc Mặc Tử Hiên.
“Dù sao cũng không phải lần đầu ngủ với nhau.” Mặc Tử Hiên trơ tráo nói.
“Không phải, không phải như anh nghĩ đâu.” Diệp Hân Đồng nhìn sắc mặt xanh mét của Vũ Văn Thành, nóng lòng giải thích.
Vũ Văn Thành lạnh như băng quét qua đồ ngủ của hai người, khuôn mặt khó coi đến mức có thể khiến người xung quanh chết rét.
Anh xoay người, lạnh lùng nói: “Mặc tổng, thực đơn đã được đưa tới, anh có cần gì nữa không?”
“Nghe em giải thích…” Diệp Hân Đồng nhìn bóng lưng thẳng của Vũ Văn Thành xa dần mới nói được lời nói nghẹn trong họng.
Vũ Văn Thành không hề có ý định dừng lại, cho đến khi biến mất.
Diệp Hân Đồng cau mày, quay đầu nhìn Mặc Tử Hiên, ánh mắt nói rằng cô ghét không lời nào nói hết.
“Tại sao anh muốn làm thế? Anh thật lòng thích tôi à?” Diệp Hân Đồng quát lên với anh.
Anh vẫn duy trì sự đắc ý.
“Có lẽ, sẽ có một ngày tôi thích.”
“Có lẽ, có một ngày? Tôi xin anh, anh gây chuyện với nhiều phụ nữ, đừng lấy một cảnh viên thấp hèn như tôi ra làm trò cười, người thường như chúng tôi không hợp với đại thiếu gia phong lưu như anh, chúng tôi không thể hôm quan cùng một người điên loan đảo phượng hôm nay lại lời ngon tiếng ngọt với người khác.” Diệp Hân Đồng tức giận đi ra khỏi phòng anh.
Mặc Tử Hiên nhìn bóng lưng của cô, đôi tròng mắt thâm thúy càng sâu hun hút, suy tư, sau đó đóng cửa.
“Rầm”
Nghe tiếng sập cửa, Diệp Hân Đồng quay lại nhìn cánh cửa đóng chặt mới chợt nhớ ra, cô không có thẻ mở cửa.
Cô còn chưa đánh răng rửa mặt, đầu cũng chưa chải, với bộ dạng này tìm Vũ Văn Thành giải thích, chắc sẽ thê thảm trở về.
Diệp Hân Đồng quay lại phòng Mặc Tử Hiên gõ cửa.
Mặc Tử Hiên vẫn chưa mặc quần áo, trông nhà nhã lại có vẻ lỳ lợm bướng bỉnh tựa vào cửa chờ Diệp Hân Đồng nói.
Diệp Hân Đồng vươn tay “Đưa cho tôi chìa khóa phòng tôi.”
Mặc Tử Hiên nở một nụ cười, đi vào phòng, cầm một tấm thẻ trên bàn trà, đặt vào tay Diệp Hân Đồng.
Dễ dàng như thế sao?
Diệp Hân Đồng trợn to đôi mắt đen trắng rõ ràng, xoay người trở lại phòng mình.
Mở cửa phòng, cô lại nhìn thấy chiếc chậu ngâm chân mà Vũ Văn Thành mang đến, một lúc nữa nhất định phải giải thích với anh, cô không muốn tình yêu đầu tiên của mình chưa kịp bắt đầu đã kết thúc.
Cô vừa rửa xong mặt, cửa phòng mở ra.
Diệp Hân Đồng phiền não nhìn Mặc Tử Hiên, sao hắn lại có nhiều chìa khóa đến thế.
Trên tay Mặc Tử Hiên cầm một cái túi. Anh vứt lên ghế salon “Hôm nay có hoạt động ở bể bơi. Cô thay đồ bơi đi.”
“Tôi không thay, tôi không xuống nước, tôi đứng trên bờ.”
Mặc Tử Hiên đi về phía cô “Nếu tôi nói cô phải xuống thì sao?”
Diệp Hân Đồng cố ý giữ khoảng cách “Tôi chỉ phụ trách việc bảo vệ anh, không phụ trách việc chơi với anh, đại thiếu gia.”
“Tôi rất thích cô có cá tính như thế.”
Mặc Tử Hiên tiếp tục đến gần Diệp Hân Đồng, cô tiếp tục né tránh, hai người cứ di chuyển quanh cái giường.
“Tôi có cá tính với anh vì tôi không thích anh, hơn nữa quên cái ước định của Hồng sắc Yên Nhiên đi, chỉ là lời nói vô căn cứ.”
Mặc Tử Hiên dừng lại, Diệp Hân Đồng cũng đứng im.
“Cô thật sự hi vọng như vậy?” Sắc mặt anh trở nên nặng nề, không giống kẻ luôn hi hi ha ha trước đó.
“Đối với tôi, Hồng sắc Yên Nhiên như một tiếng sét giữa trời quang, tôi chỉ tình nguyện làm một người bảo vệ đơn thuần của anh.” Cô cũng rất nghiêm túc.
“Tôi chính là đức vua tương lai, nắm quyền tối cao, chỉ cần tôi đồng ý, cô chính là hoàng hậu, dưới một người, trên vạn người, cô không động lòng ư?”
Diệp Hân Đồng nhíu mày, do dự một lát rồi nghiêm túc nói “Tôi không hề động lòng, bởi vì tôi có mặc váy công chúa vào cũng không thể trở thành công chúa, cái vị trí đó, có nhiều người thích hợp hơn. Còn nữa, hi vọng lớn nhất của tôi là làm một cảnh sát tốt, tốt hơn là có một nhà hàng nhỏ, sẽ không mơ mộng hão huyền cái vị trí này.”
Mặc Tử Hiên lặng lẽ, đột nhiên, anh nở một nụ cười khó đoán, như thể thông suốt một cái gì đó. Anh xoay người, đi ra cửa.
Diệp Hân Đồng đề phòng anh từng giây từng phút.
Anh ra đến cửa lại quay đầu: “Đi thôi, tôi muốn đi ăn sáng.”
“Anh tự đi đi. Ở đây đã được bảo vệ an toàn.”
“Chẳng lẽ mượn tay người khác, đấy là bản lĩnh cảnh sát của cô sao? Bây giờ tôi đã hiểu, vì sao cô ở cục cảnh sát đóng băng cả năm trời, thì ra là không thể hoàn thành được nhiệm vụ nào.” Mặc Tử Hiên nở nụ cười châm chọc, mở cửa.
“Không phải như thế.” Diệp Hân Đồng xông tới phản bác.
Mặc Tử Hiên nhíu mày, chờ cô nói tiếp.
Diệp Hân Đồng muốn nói lại thôi, tối qua Vũ Văn Thành nói, không để cô làm nhiệm vụ vì muốn bảo vệ cô. Nhưng giờ mà mở miệng nói vậy thì xấu hổ quá. Dừng một lúc “Dù sao cũn