XtGem Forum catalog
Yêu Giả Thích Thật Điện Hạ Người Thật Là Hư

Yêu Giả Thích Thật Điện Hạ Người Thật Là Hư

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325430

Bình chọn: 7.5.00/10/543 lượt.

?” Diệp Hân Đồng yếu ớt hỏi.

“Bọn họ có thể đi, cấp trên bảo cô chờ một chút”. Nói xong, hắn trừng mắt nhìn ba cô mỹ nữ “Các cô mặc quần áo vào đi theo chúng tôi.”

Mặc Tử Hiên tới bên cạnh Diệp Hân Đồng “Có cần tôi giải thích với sếp cô không?”

Diệp Hân Đồng nhìn chằm chằm anh, thở dài một cái, bất đắc dĩ trả lời: “Quên đi. Anh ra ngoài đừng đi ra, chờ tôi.”

Rất nhanh, Vũ Văn Thành chạy tới, sắc mặt lạnh như núi băng.

Diệp Hân Đồng nhìn thấy anh lập tức đứng lên, như một đứa nhóc cúi đầu không dám nhìn thẳng.

Lần này cô thật mất thể diện, kể cả anh có mắng khó nghe thì cũng không dám nói gì.

Vũ Văn Thành đứng trước mặt nhìn cô rất lâu.

Anh càng không nói gì, trong lòng cô càng căng thẳng. Nắm tay cũng ướt mồ hôi.

“Cô rốt cuộc nghĩ gì thế?” Anh đột nhiên hỏi, giọng nói lạnh lùng nghiêm túc.

Diệp Hân Đồng liếc trộm một cái, thấy bộ mặt nghiêm túc núi băng kia, cô lại lập tức cúi xuống.

“Mặc Tử Hiên muốn tới, là hộ vệ anh ta, tôi phải đi theo, sau đó… Đúng lúc gặp phải tảo hoàng, thật ra không giống như anh nghĩ.” Cô cũng không biết giải thích thế nào, cảm giác hơi đuối lý, chính cô muốn xem, thực đơn cũng do cô chọn.

“Tôi không nói ý đó, cái nhiệm vụ bảo vệ này, cô có thể đảm nhiệm được không?” Anh đột nhiên trở nên dịu dàng, quan tâm.

Diệp Hân Đồng nhìn anh, do dự một chút rồi ưỡn ngực “Tôi đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ”

“Đừng quật cường như vậy được không?”

“Hả?” Diệp Hân Đồng tưởng mình nghe lầm, giọng anh ta sao lại dịu dàng với mình như vậy.

“Đi ra ngoài đi, tôi không thể điều cô đi, nhưng sẽ phải một người cận kề bảo vệ.” Vũ Văn Thành bất đắc dĩ nói.

Bảo vệ cô?

“Còn nữa…”

Diệp Hân Đồng đôi mắt to trắng đen rõ ràng nghi hoặc nhìn anh, trước đây anh thường nói thẳng với cô, mặc dù tàn nhẫn không đếm xỉa đến tự ái của cô, rốt cuộc còn cái gì? Khiến anh muốn nói lại thôi? Hơn nữa, khuôn mặt trắng nõn kia lại đỏ lên.

“Thôi, cô ra ngoài đi.” Anh cuối cùng vẫn lựa chọn không nói ra.

“A”. Diệp Hân Đồng đi tới cửa, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, cô quay lại hỏi: “Sir, Mặc Tử Hiên mà tôi bảo vệ thực sự là Hoàng thất à?”

“Cháu trai duy nhất của Lý Trí vương, nghe nói sau khi kết hôn với con gái của tổng thống sẽ lên ngai vua.”

“Thế, tại sao lại phái tôi đi bảo vệ? Tôi cứ tưởng anh ta là giả.” Diệp Hân Đồng bước mấy bước về phía Vũ Văn Thành.

“Tôi cũng băn khoăn như vậy, hiện tại không ai biết thân phận anh ta, nhưng chỉ cần tin tức truyền ra, cô sẽ thật sự gặp nguy hiểm. Hãy bảo vệ tốt bản thân, đừng để bị thương nữa. Còn nữa…”

Lại còn nữa? Anh ta rốt cuộc muốn nói gì?

Vũ Văn Thành khẽ cau mày, như thể hạ quyết tâm: “Sau khi nhiệm vụ này hoàn thành, cô về nhà đi, bác gái có chuyện muốn nói với cô.”

“Mẹ tôi? Mẹ tôi có gì muốn nói với tôi? Còn nữa, sao anh biết?” Diệp Hân Đồng cảm thấy khó tin.

Vũ Văn Thành mặt đỏ hơn “Đến lúc đó cô sẽ biết, mau đi ra đi, Mặc Tử Hiên vẫn chờ bên ngoài đấy, chú ý an toàn.”

Diệp Hân Đồng hồ nghi quay đầu lại, cô cảm thấy là lạ, Vũ Văn Thành chưa bao giờ hiền hòa với cô như vậy.

Diệp Hân Đồng chui vào xe của Mặc Tử Hiên đang đỗ bên đường cái.

Mặc Tử Hiên nhiệt tình khoác tay lên vai cô, mặt cách một phạm vi an toàn.

“Cấp trên không làm khó cô chứ?”

Diệp Hân Đồng nhớ tới sự kỳ quái của Vũ Văn Thành, trong lòng có cảm giác khác thường. Lại thấy cái tay Mặc Tử Hiên, cô nổi giận.

“Này. Sau này anh muốn thành vua thì cũng phải ra dáng đàn ông một chút, đừng có lúc nào cũng động tay động chân với phụ nữ.”

Anh hơi lạnh lùng “Ai nói với cô tôi sẽ là một quân vương kiêu ngạo, chỉ cần tôi không cưới Kim Lệ Châu, không trở về Hàn Quốc, mà ở lại làm một thương nhân Trung Quốc, chuyện của tương ai, không ai nói trước được.”

“Dù sao, quan hệ nam nữ bừa bãi, ra vào mấy chỗ ăn chơi đàng điếm đó là không ra gì rồi, nếu người của Hoàng thất mà biết, chắc chắn anh sẽ bị phạt.”

Ánh mắt sáng ngời của anh trở nên ảm đạm, như thể đang đắm chìm trong một sự bi thương khó tả “Không đâu, không được thừa nhận huyết thống hoàng thất, bọn họ đã chờ chế giễu rồi”

“Vậy không phải thành truyện cười à.” Cô dường như cảm thương thay cho anh “Anh phải làm được tốt nhất, để bọn họ không dám xem thường, trở về kết ôn, ổn định vị trí tối cao.” Cô vô cùng nghiêm túc nói.

“Phì”. Anh phì cười, bàn tay vuốt ve đỉnh đầu tóc đen của cô, nói giọng cưng chiều: “Tôi đùa đấy, gặp được người đáng yêu, hoa gặp hoa nở, tổ mấu (bà nội) vô cùng yêu tôi, sẽ che chở cho sai lầm của tôi, cậu dám làm gì tôi chứ.”

Cho nên anh ta mới sống kiểu bốc đồng như vậy?

Diệp Hân Đồng hất tay anh ra, liếc một cái, quay ra nhìn cửa sổ.

Anh tựa người vào cô, cợt nhả chỏ ngón tay vào lưng cô “Sao? Giận rồi à? Tôi dẫn cô đi trút giận.”

Anh muốn thì đi mà trút, tôi không biến thái như anh.” Lưng Diệp Hân Đồng vẫn bị anh áp sát.

Mặc Tử Hiên liếc mắt nhìn Lão Kim, xe đột nhiên quay đầu.

“Tôi muốn đi đâu, chẳng lẽ cô không đi?”

Diệp Hân Đồng quay lại nhìn, sao anh ta lại đáng ghét như vậy.

“Tôi với cô tỉ thý một chút, nếu cô thắng, hôm nay tôi sẽ ở nhà không đi đâu.” Anh dường như đã sớm có mưu đồ, vô cùng tự tin.