80s toys - Atari. I still have
Yêu Giả Thích Thật Điện Hạ Người Thật Là Hư

Yêu Giả Thích Thật Điện Hạ Người Thật Là Hư

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325412

Bình chọn: 8.00/10/541 lượt.

cũng nghĩ vậy, nếu không một người thâm cung truyền thông sao phải nói toẹt ra như vậy, cũng không có tí khí chất ưu nhã nào của một hoàng tử.”

“Ha ha ha ha, hoàng tư phải có khí chất ưu nhã hay sao?” Anh cười khoa trương.

“Mấu chốt hơn là, anh như một kẻ lạc từ phố phường thượng lưu tới dân gian. Loại này không được chào đón…”

Cô vừa dứt lời, khóe mắt anh lóe ra một tia lạnh như băng, nhưng lập tức biến mất, vẫn duy trì khuôn mặt tươi cười kỳ quái.

“Này, hay là hai chúng ta vừa đi vừa trút bầu tâm sự vậy.”

“Hả? Đừng đua xe nữa đi. Trịnh độ lái xe thành thạo của anh tôi không muốn thưởng thức nữa.”

Diệp Hân Đồng lắc lắc tay, cơn ác mộng hôm qua đến bây giờ cô vẫn còn sợ hãi.

Mặc Tử Hiên khoác tay lên vai cô, Diệp Hân Đồng nhăn nhó, không đẩy ra được.”

“Về nhà nấu đồ ăn cho tôi trước đi.” Anh cợt nhả nói.

“Tại sao tôi phải nấu? Lão Kim nấu rất ngon.”

“Bởi vì tôi đã tốn công sức chuẩn bị nhiều tiết mục như vậy cô cũng không thèm nhìn qua, cô phụ tấm lòng của tôi thì cũng nên bồi thường cho tôi chứ.”

Ánh mắt quái dị của anh cũng rất có vẻ uất ức.

Cách nói chuyện của người Trung và người Hàn rất khác nhau. Anh ta càng sinh động. Diệp Hân Đồng không thể từ chối lời thỉnh cầu vừa rồi.

“Anh muốn ăn gì?” Diệp Hân Đồng đành hỏi.

“Ăn món Trung Quốc.”

Diệp Hân Đồng lấy công thức tại chỗ, tài nấu nướng là sở trường của cô, trong chốc lát đại sảnh đã tràn ngập mùi thức ăn thơm phức khiến người ta thèm thuồng.

Món ăn được bưng ra, món thịt kho có sắc màu đỏ thắm, mùi thơm nức mũi, canh cá diếc nước trong vắt, cà tím lột vỏ thái sợi bung và rau xào xanh biếc rất bắt mắt.

“Ừm, rất ngon, rất có dư vị, quả nhiên là ngon miệng.” Mặc Tử Hiên ăn một muống canh, phát ra âm thanh sì sụp, vẻ mặt rất hưởng thụ.

Người nấu ăn luôn muốn được người thưởng thức khen, đặc biệt là với những người thích làm món ngon như Diệp Hân Đồng.

“Thật ra tôi cảm thấy mình có khả năng nấu ăn thiên phú hơn là làm cảnh sát. Tôi tình nguyện ngồi cả buổi tối nghiên cứu công thức nấu ăn còn hơn nghiên cứu cấu tạo của khẩu súng.”

“Nếu cô không phải thích làm cảnh sát, tôi có thể mở cho cô một nhà hàng, tùy cô muốn làm gì thì làm, miễn cô vui là được rồi.”

Diệp Hân Đồng cúi đầu, ánh mắt hơi ảm đạm.

“Ba tôi chỉ có mình tôi là con, ông ấy muốn tôi làm cảnh sát, kể cả chỉ đứng nghe điện thoại, cũng phải ở trong cục cảnh sát.”

Ánh mắt Mặc Tử Hiên thoáng một tia lạnh lẽo nhưng nhanh chóng biến mất, thay vào đó là một nụ cười sang sảng “Nếu người đàn ông của cô kế thừa công việc của ba cô thì thế nào?”

Hai tay anh tạo thành chữ thập nắm chặt tay Diệp Hân Đồng.

“Anh? Đại thiếu gia phong lưu, đừng làm trò với tôi nữa.” Diệp Hân Đồng phiền não rút tay khỏi tay Mặc Tử Hiên.

Diệp Hân Đồng nhẫn tâm dùng đũa đánh vào tay anh.

“wow”

Mặc Tử Hiên dùng tay trái che tay phải bị đánh.

“Đau lắm đấy, đùa một chút cũng không được nha.”

Diệp Hân Đồng cầm đũa lên, gắp một miếng thịt to bỏ vào bát Mặc Tử Hiên.”

“Ăn cơm của anh đi!” Cô nói, mắt thoáng liếc lão Kim đứng ở cầu thang không có biểu hiện gì.

“Lão Kim, cùng ăn cơm đi.” Diệp Hân Đồng mỉm cười gọi.

Lão Kim vẫn giữ nguyên bộ mặt lắc đầu một cái, đến bên cạnh Mặc Tử Hiên, cung kính nói mấy câu tiếng Hàn.

Sắc mặt Mặc Tử Hiên trở nên lạnh băng, ánh mắt đằng đằng sát khí, để đũa xuống, dựa lưng vào ghế ngồi, một Mặc Tử Hiên đẹp lạnh lùng như thế, lần đầu tiên Hân thấy qua, trong phút chốc, anh như biến thành người khác.

“#$^%^&*^%(&^)(*_*_)(+(+@%$#%^%” Hắn lạnh lùng nói một câu tiếng Hàn, lão Kim nghe xong mặt không biểu hiện gì bước nhanh ra ngoài cửa.

Ở thành phố nào cũng có một góc tối, những chỗ này ngợp trong vàng son, khiến người đến sáng sinh chiều chết, ngây ngây ngô ngô như bị cách ly đời sống con người.

Diệp Hân Đồng theo Mặc Tử Hiên tới đây cảm thấy không khí rất kỳ bí, u ám có cảm giác khó thở, trước sân khấu để một cây nến. Lão Kim nói vài câu với một người đàn ông cao gầy, sau đó người kia dẫn đường.

Ánh sáng bên ngoài rực rỡ đối lập với sự u tối bên trong như thể cánh cửa kia là ranh giới giữa thiên đường và địa ngục.

Diệp Hân Đồng hơi sợ hãi, duy trì tư thế cảnh giác tuyệt đối, đề phòng có kẻ đánh lén từ trong bóng tối.

Đột nhiên có một bóng người từ bên trong cánh cửa phía trước đi ra, Diệp Hân Đồng chăm chú nhìn người đàn ông gầy như que củi này, hắn mơ mơ màng màng đi ra, lướt qua bọn họ, lảo đảo loạng choạng, thỉnh thoảng phải bám tay vào tường.

“A”

Diệp Hân Đồng kêu lên, trong lúc cô không để ý, một đôi tay ôm lấy eo cô, nhanh như ma khiến cô không kịp phản ứng.

“Mỹ nữ, đi khiêu vũ với anh.” Người đàn ông kia lắc lắc cái mông, mùi rượu nồng nặc xông ra từ miệng hắn khiến cô buồn nôn, vừa phục hồi tinh thần, cô liền tung cho đối phương một cước, Mặc Tử Hiên cũng thô lỗ đẩy tay hắn ra. Ánh mắt sát khí trong bóng tối trở nên lờ đờ càng làm hắn có vẻ bỉ ổi.

“Ao”. Hắn kêu lên rối rít xin lỗi.

Lúc ấy Mặc Tử Hiên mới thả ra, anh ôm bả vai Diệp Hân Đồng như muốn để cô ở trong vòng bảo vệ của mình.

Diệp Hân Đồng giùng giằng muốn thoát ra.

“Đi theo tôi.” Giọng nói như h