
ểu hiện của Tiểu Vũ Thanh Thanh vẫn thấy rõ
được, sắc mặt cô ta đã có phần méo mó xấu xí, đôi mắt phát ra một thứ
ánh sáng có thể gọi là hung ác cực kỳ.
“Trong game cô ta hồng hạnh vượt tường hết lần này tới lần khác, vô
cùng tệ hại, mọi người ở đây đều biết, anh đẹp trai anh đừng có để cô ta lừa gạt!”
Vi Vi trước nay luôn sống trong một môi trường đơn giản, người có
phẩm cách hèn hạ bỉ ổi như Tiểu Vũ Thanh Thanh thì quả là gặp lần đầu
trong cuộc đời, không biết phải dùng từ gì để hình dung. Trong lòng Vi
Vi gợn lên một cảm giác buồn nôn, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, vừa định mở
miệng thì bị Tiêu Nại ngăn lại.
Vi Vi nhìn anh, nghĩ rằng anh nói mình là Nhất Tiếu Nại Hà, chẳng ngờ lại thấy thần sắc anh bỗng nhiên trở nên cô đơn lạ thường, anh nhìn cô, giọng nói ủ rũ nhưng lại vô cùng thâm tình, không hề hối hận: “Chỉ cần
cô ấy nguyện ở bên tôi thì tôi sẽ không để ý những điều đó.”
Chiếc xe đã chạy xa, nhưng cứ nghĩ đến vẻ mặt Tiểu Vũ Thanh Thanh như ăn phải kiến hôi, Vi Vi vẫn không nhịn được cười đến rung cả vai.
Tiểu Vũ Thanh Thanh chắc muốn dùng kế ly gián để Đại Thần đá cô,
nhưng ai ngờ rằng, Đại Thần lại làm ra vẻ cho dù cô có hồng hạnh vượt
tường thì anh cũng không than van không hối hận, một dáng vẻ si tình
tuyệt đối. Lần này chỉ e rằng Tiểu Vũ Thanh Thanh càng đố kỵ càng khó
yên ổn hơn thôi.
Vi Vi đành thừa nhận rằng, về mặt khiến người ta tức chết mà không
đền mạng thì, Đại Thần tuyệt đối không chỉ mạnh hơn cô một chút chút mà
thôi. ^_^
Tiêu Nại vẻ mặt điềm nhiên lái xe.
Vi Vi vui sướng một hồi rồi bỗng hỏi Tiêu Nại: “Nếu em hồng hạnh vượt tường thật, anh thực sự không quan tâm?”
“Không quan tâm.” Tiêu Nại đáp nhẹ bẫng như không.
Í, Vi Vi kinh ngạc nhìn anh, cứ ngỡ anh sẽ chặt chém chứ.
Phát giác ra ánh mắt nghi ngờ của cô, Tiêu Nại khẽ cười. Đèn đỏ, anh
ngừng xe lại, quay nhìn cô, “Nhiều nhất là, em vượt tường một phân, anh
dời tường một phân, em vượt một tấc, anh dời một trượng.”
Giọng nói anh không lớn, nhưng Vi Vi lại thấy rung động trong lòng, dậy lên một cảm giác thật khó nói nên lời.
CHƯƠNG 45: ĐỂ EM LÀM KẺ THEO ĐUÔI CỦA ANH NHÉ!
Ngu Công và Vi Vi đã viện cớ chuồn đi nơi khác, vừa ra khỏi cửa, Ngu
Công đã thở phào một hơi: “Chớp giật sấm rền thật quá đáng sợ!”
Vi Vi lòng thầm lo lắng: “Ánh mắt giết người quá mạnh bạo!”
Sau hôm ấy, Điệp Mộng có gọi cho Vi Vi một lần, nói xin lỗi cô. Vi Vi khách sáo bảo không sao cả. Còn về chuyện dễ dàng nói ba chữ “không sao cả” này, là do Vi Vi đã không còn xem cô ta là bạn của mình nữa.
Có lẽ cô ta có nỗi khổ, có lẽ cô ta có nỗi niềm khó nói, nhưng giữa
bạn bè với nhau không nên có sự lợi dụng và giấu giếm như thế.
Điệp Mộng hình như cũng biết nên chỉ thở dài một tiếng, rồi từ đó không còn liên lạc với cô nữa.
Vi Vi vẫn làm một thực tập sinh nhỏ bé một cách vui vẻ. Gần đây cô đã mỗi ngày một quen thân với nhân viên trong Chí Nhất rồi, nhưng quen
thân thì cũng có cái bất lợi. Chẳng hạn như hôm trước trong đợt họp ý
tưởng sáng tạo game, cô đã đề xuất một số ý kiến về phương diện hỗ trợ
gia đình, tuy đã được mọi người đồng ý, nhưng mọi người đã nghĩ lệch lạc đi rất nhanh chóng.
“Haizzz, sư muội à, bọn anh đều là một đám trẻ đau khổ, chưa hề yêu
đương gì cả, chẳng có sáng kiến gì về hệ thống gia đình gì gì đó, toàn
bộ đều nhờ em cả đấy.”
“Đúng đúng, em cứ ghi hết tất cả những việc muốn làm với Tiêu ca ra, đó chính là ý tưởng sáng tạo.”
“Hê hê,” Có người bỗng phì ra, “May mà không phải là những chuyện Tiêu ca muốn làm với sư muội.”
Mọi người lập tức hiểu ý tát nước theo mưa: “Đúng là hạn chế chết đi được.”
Vi Vi chỉ có nước nhìn lên trần nhà trong vô vọng, trong lòng thầm
cảm thấy, tương lai mỗi lúc một huy hoàng của mình có vẻ có triển vọng
lắm đây.
Buổi trưa hôm ấy, Tiêu Nại đi họp bàn việc hợp tác với khách hàng, Vi Vi cùng Ngu Công, Mô-za-a cùng ăn cơm, cao thủ KO bí ẩn lại cũng đến
cùng với Mô-za-a.
Người phục vụ đưa thực đơn cho cô gái duy nhất trong bọn, Vi Vi đón lấy rồi lại đưa nó cho KO: “KO sư huynh, anh chọn món đi.”
KO lắc đầu vẻ rất phong độ.
Mô-za-a nghe thấy thế thì buồn rầu: “Sao chưa bao giờ em gọi anh là Hách sư huynh?”
Đồng nghiệp trong công ty đều lớn tuổi hơn Vi Vi, vậy nên Vi Vi đều
rất lễ phép gọi tất tần tật là sư huynh cả, đến Ngu Công cũng được gọi
là Vu sư huynh, khiến cho Ngu Công nở mày nở mặt một phen. Thậm chí
trong công ty, Vi Vi cũng có gọi Tiêu Nại sư huynh rồi, nhưng quả thực
Mô-za-a chưa bao giờ được gọi là Hách sư huynh, mà luôn gọi là Mỹ Nhân
Sư Huynh.
Nghe Mô-za-a oán thán, Vi Vi nói với vẻ choáng váng: “…Nếu em mà gọi anh như thế, Đại Thần sẽ xử lý em mất.”
Mô-za-a ngẫm nghĩ rồi chợt hiểu ra, vội vã bảo: “Vậy thôi em đừng gọi nữa, cậu ta sẽ không xử lý em mà chỉ xử lý anh thôi.”
Hách sư huynh, hảo sư huynh~~~ (lại là đồng âm đấy bà con ạ ^_^)
Ngu Công lặng lẽ đọc lại hai lượt, rồi phụt một tiếng cười phì ra.
Chọn mấy món ăn một cách rất ư nhanh chóng, ba người vừa nói chuyện
vừa đợi, còn vì sao là ba người, chính là do KO không nói gì cả. Buôn
dưa mãi rồi,