
gì đó với Tiểu Vũ Yêu Yêu.
Mọi người bị cô ta làm cho điêu đứng, không khí có phần kỳ lạ hẳn,
Điệp Mộng cảm thấy khoái chí, xuất hiện để giảng hòa rất đúng lúc, mới
khiến cả phòng náo nhiệt trở lại.
Vi Vi đã có ý định dứt khoát là sớm muộn gì cũng rút lui nhưng cử chỉ lại không tỏ ra gấp gáp, trong ánh mắt mọi người cứ nhìn tới nhìn lui,
lặng lẽ ăn mà không nói gì.
Ngoài cửa sổ bỗng lướt ngang một ánh chớp, tiếng sấm vang rền, một
lúc sau mưa rơi lộp độp lộp độp, sự chú ý của mọi người trong phòng đột
ngột bị chuyển hướng.
“Dạo gần đây sao cứ mưa mãi thế nhỉ.”
“Không sao, dù gì chúng ta cũng đi hát ngay mà, địa điểm ngay gần đây, không dính mưa đâu.”
Trong tiếng bàn tán ồn ào, điện thoại Vi Vi chợt réo vang, cô lấy nó
ra khỏi túi, quả nhiên là Tiêu Nại gọi tới. Vì Vi Vi ngồi tận trong cùng nên nếu ra ngoài thì rất bất tiện, thế là cô nghe luôn.
“Mưa rồi, anh đến đón em.”
“Vâng,” Vi Vi thấy mọi người cũng ăn khá no rồi, nên đáp, “Bây giờ anh đến đi nhé.”
“Ừ.”
Tiêu Nại đã biết chỗ nên không nói gì nhiều mà cúp máy luôn.
Không biết mọi người đã ngừng bàn tán từ khi nào, ánh mắt đều tập
trung về phía Vi Vi, Lam Chi Mộng tò mò hỏi: “Vi Vi, bạn trai của cậu
à?”
Vi Vi gật đầu thừa nhận rất thẳng thắn.
Điệp Mộng quan sát thần sắc của Chân Thủy Vô Hương và Tiểu Vũ Yêu
Yêu, rồi vội nói: “Vi Vi sao em lại gấp về thế, xong đây rồi bọn chị
định đi hát mà, em cũng đi cùng nhé.”
Bên cạnh có người hùa vào: “Phải đó, cho bọn mình nghe tiếng hát của mỹ nữ đi.”
“Bạn trai cũng đi chung luôn!”
“Mình hát dở lắm.” Vi Vi lịch sự cười rồi nói, “Vả lại buổi tối còn có chuyện phải làm, xin lỗi.”
Mọi người vẫn không chịu buông, nhưng Vi Vi đã quyết ý, khách sáo từ
chối tất cả. Mọi người kết thúc bữa ăn rất nhanh chóng, Chân Thủy Vô
Hương hào phóng trả tiền, mọi người cùng nhau ra ngoài.
Tiêu Nại vẫn chưa đến, Vi Vi đứng ngoài cửa nhà hàng đợi anh. Nhưng
những người khác lại cũng đứng đó đợi, hi hi ha ha cười bảo muốn xem xem bạn trai của đại mỹ nữ như thế nào.
Trong lòng Vi Vi tuy có phần không vui, nhưng nơi này cũng không thuộc về cô, cô cũng chẳng thể nói được gì.
Tiểu Vũ Yêu Yêu cũng đứng ở cửa không đi, tuy cô ta ra vẻ rằng chỉ
đứng đó theo mọi người thôi, nhưng trong lòng cũng muốn xem xem bạn trai của Lô Vĩ Vi Vi ra sao. Nghĩ đến người vừa đẹp trai vừa có tiền như
Chân Thủy Vô Hương này vốn hiếm thấy, trong lòng thoáng có cảm giác
chiếm được đến mấy phần thắng lợi.
Mưa mỗi lúc một lớn.
Một chiếc xe dừng dừng chạy đến gần trong màn mưa, mọi người phán
đoán dựa vào thần sắc của Vi Vi, đây chắc chắn là xe của bạn trai cô ấy, nên đều cảm thấy hứng chí hẳn.
Tiêu Vũ Thanh Thanh châm chọc: “Xe này đúng chẳng ra sao, đâu có đẹp bằng xe Chân Thủy, Yêu Yêu há?”
Tiểu Vũ Yêu Yêu liếc nhìn Vi Vi, khoác lấy tay Chân Thủy Vô Hương một cách chiếm hữu. Chân Thủy Vô Hương giật mình nhìn Vi Vi, lại thấy ánh
mắt cô chỉ tập trung về chiếc xe ấy, hoàn toàn không chú ý đến phía anh
chàng, nên trong lòng bỗng thấy buồn bực.
Trong sắc đêm, chiếc xe ấy chậm rãi đậu dưới bậc thềm, cửa xe mở ra,
trong màn mưa một bóng người cao ráo nắm chặt chiếc ô đi về phía nhà
hàng.
Dưới màn mưa nhòa nhạt, người đi đường dù có ô đi mưa hay không đều
có phần thê thảm, vội vã lướt qua. Bóng dáng ấy cũng đi nhanh, nhưng lại cho người ta có cảm giác an nhiên tự tại. Trong khoảnh khắc tất cả mọi
người xung quanh đều như trở thành cảnh nền, hình như chỉ mình anh cầm
ô, bước đi thong thả trong một bức tranh thủy mặc.
Chậm rãi, anh bước lên bậc thềm, mày mắt hiện lên rõ nét dưới ánh
đèn. Vốn những đường nét của Tiêu Nại đã là rất đẹp, chỉ là do khí chất
quá mạnh mẽ nên thường bị che lấp, lúc này dưới ánh đèn ne-on tỏa chiếu, làm nổi bật lên hẳn, càng thanh tú đẹp đẽ hơn bội phần, khiến mọi người như đứng cả tim.
Tiểu Vũ Thanh Thanh lúc này đã hoàn toàn nghệch ra, hoàn toàn bị hào quang của anh cám dỗ.
Vi Vi vô cùng chán ghét ánh mắt của bọn Tiểu Vũ Thanh Thanh, không
đợi Tiêu Nại đến bên mình đã lên tiếng cáo từ với Điệp Mộng và mọi
người: “Mọi người chơi vui nhé, tôi phải đi trước đây.”
Điệp Mộng vẫn cố níu kéo: “Vi Vi, hay là bảo bạn trai em cùng đi luôn đi.”
“Không,” Vi Vi cười khẽ, nói rõ ràng, “Tính cách anh ấy hướng nội, không thích gặp người ngoài.”
Rõ ràng là có ý trong lời, Điệp Mộng nghẹn, không nói nổi câu nào.
Chỉ một lúc như thế, Tiêu Nại đã đến bên cô, Vi Vi bước vào dưới chiếc ô cùng anh.
“Đi thôi.”
Tiêu Nại chỉ biết Vi Vi đến gặp một mình Điệp Mộng, bây giờ lại thấy
một đám đông thế này nên có phần kỳ lạ, nhưng không hỏi gì nhiều. Anh
ngạo mạn đã quen, đừng nói là chào hỏi, đến nhìn người ta cũng không
thèm nữa là… Thế nên anh cùng Vi Vi bước xuống bậc thềm.
Mọi người im lặng nhìn theo bóng họ dần xa, thấy hai chiếc bóng tài
tử giai nhân dưới chiếc ô mất hút trong màn mưa, Tiểu Vũ Thanh Thanh cắn môi, đột ngột gào lớn: “Này, bạn gái anh cưới biết bao nhiêu thằng đàn
ông trong game, anh có biết không?”
Vi Vi dừng lại vẻ không tin được, nhìn về hướng cô ta với vẻ khinh
bỉ. Họ chưa đi xa nên bi