
mọi người trong phòng đều cảm
thấy toàn thân lạnh toát. Vi Vi sao lại không nghe ra ám chỉ trong lời
cô ta, nhưng tuy rằng cô có một giọng lưỡi sắc nhọn song lại không có
hứng đối đáp với cô ta, thế nên Vi Vi chỉ cười cười, nói một câu nhẹ
tênh để khéo léo chuyển hướng: “Chào cậu.”
Cậu chàng trẻ măng ngồi cãnh Yêu Yêu lại lần nữa mở miệng, cuối cùng
ánh mắt cũng được quang minh chính đại nhìn Vi Vi: “Tôi… là Chân Thủy Vô Hương.”
Hai cô gái ngồi bên kia Yêu Yêu cùng nhìn nhau một cái, lên tiếng với vẻ không cam tâm tình nguyện cho lắm: “Tiểu Vũ Thanh Thanh.”
“Tiểu Vũ Miên Miên.”
Xong phần giới thiệu, mọi người không kìm được ánh mắt cứ đảo qua đảo lại giữa Vi Vi và Chân Thủy Vô Hương với Tiểu Vũ Yêu Yêu một cách mờ ám và nhiều chuyện, cho đến khi Tiểu Vũ Yêu Yêu thần sắc dần bực bội mới
thu ánh nhìn về.
Chân Thủy Vô Hương đứng dậy gọi phục vụ, chọn thêm mấy chai rượu vang đắt giá khác, nói với vẻ rất hào phóng: “Hôm nay tôi mời khách, mọi
người cứ thoải mái ăn uống.”
“Chắc là đắt lắm.”
“Chân Thủy cậu đại gia thật đó.”
Mọi người đều đơ lưỡi vì giá tiền của chai rượu vang.
Chiến Thiên Hạ cười nói: “Hôm nay nếu không phải Chân Thủy mời thì
chúng ta đâu dám đến đây, một món ăn tùy chọn cũng giá mấy trăm tệ rồi.”
Tiểu Vũ Yêu Yêu cười với vẻ uyển chuyển: “Mình đề nghị họp mặt mà, tất nhiên phải là anh ấy mời rồi.”
Điệp Mộng thấy cô ta ra vẻ như nữ chủ nhân thì vừa cười thầm vừa thấy không vui, cố ý nói với Vi Vi: “Vi Vi váy này của em đẹp quá, rất tôn
dáng, bao nhiêu tiền đấy?”
Vi Vi nhìn cô ta một cái, rồi khẽ nhìn đi nơi khác, đáp: “Em mua đại thôi, quên mất rồi.”
Điệp Mộng hỏi câu này khiến ánh nhìn mọi người lại dần dần tụ hội về phía cô, lao nhao lên hỏi.
Albus hỏi: “Lô Vĩ Vi Vi, phải gọi bạn là gì đây?”
Câu này chắc là hỏi tên thật, Vi Vi không quen với cậu ta nên vờ như không hiểu, nói: “Gọi mình là Lô Vĩ đi.”
“Vi Vi mình nhớ cậu cũng là sinh viên đúng không, trường nào thế?”
Câu này là do Lam Chi Mộng hỏi, Vi Vi và cô bạn ấy cũng xem như khá
thân thuộc, nhưng câu hỏi này khiến Vi Vi thấy khó xử. Nếu không trả lời hoặc qua quýt thì sợ sẽ khiến bạn ấy ngượng ngùng, nhưng nói thật thì
cũng không được. Vi Vi trước giờ rất biết bảo vệ bản thân để tránh phiền phức, trong tình huống phức tạp ấy, làm sao cô lại để lộ thông tin thật về mình được, thế là ngẫm nghĩ một lúc rồi cười nói: “Món ăn của trường bọn mình rất ngon.”
Lần này thì cô nói thật, món ăn trường Đại học A quả thực rất ngon.
Nhưng trong giới sinh viên thành phố B lại lưu truyền rộng rãi câu nói
này – Danh tiếng trường A, món ăn trường X, người đẹp trường E, trai đẹp trường H…
Lam Chi Mộng quả nhiên bị dẫn dụ, nói: “Thì ra cậu là sinh viên trường X, học ngành gì thế?”
Câu hỏi trước thì Vi Vi bỏ qua, chỉ đáp câu sau: “Công nghệ thông tin.”
“Tôi cũng là sinh viên khoa Công nghệ thông tin trường X đây!” Bỗng
một giọng nói vui mừng vẳng đến, game thủ nam tên “Hạn Yên” vừa kinh
ngạc vừa mừng rỡ nhìn Vi Vi, nhưng nói xong câu này, anh chàng lại tỏ vẻ nghi ngờ, “Nhưng sao tôi chưa bao giờ gặp bạn?”
Mọi người cũng nhìn Vi Vi đầy thắc mắc.
Xui xẻo thế ư?
Trong lòng Vi Vi thầm than trời, nhưng gương mặt vẫn trấn tĩnh, vừa
định nói thì Tiểu Vũ Thanh Thanh phì cười giễu một tiếng, nói thẳng
không kiêng kỵ gì: “Nghe nói bây giờ có một số cô gái nghề nghiệp đặc
biệt ấy, rất thích nói mình là sinh viên đại học.”
Mọi người không ngờ cô ta lại nói ra những lời như vậy, đều sững sờ ngồi ngẩn cả ra.
Vi Vi nổi giận, ánh mắt sắc lạnh, nhìn cô ta dạy bảo thẳng: “Một cô
gái như cậu, sao trong đầu lại có những ý nghĩ bẩn thỉu như thế?”
Cô vốn có dung nhan tươi thắm, nhưng lúc này sắc mặt trầm hẳn, lại
toát ra khí thế cao ngạo của kẻ bề trên, đừng nói là Tiểu Vũ Thanh Thanh bị cô nhìn chằm chằm, mà đến những người khác cũng bị khí thế của cô
trấn áp.
Tiểu Vũ Thanh Thanh bị cô nhìn thế thì trong lòng hoảng lên, giật mình tránh né ánh mắt của cô.
Vi Vi thấy rằng nhìn cô ta nữa thì càng chán ghét thêm, thế nên quay đi chậm rãi hỏi Hạn Yên: “Cậu học bộ môn nào?”
Vi Vi biết dẫn dắt mọi người nghĩ rằng mình là sinh viên trường X, là do trước kia có lần Nhị Hỷ đến tìm bạn ở khoa công nghệ thông tin
trường X để đi chơi, cô cũng đi theo nên khá am hiểu khoa Công nghệ
thông tin trường đó.
Hạn Yên đáp: “Bộ môn Tuyền Sơn.”
“Đến năm ba cậu mới chuyển đến phần đó phải không?” Vi Vi khéo léo hỏi.
Hạn Yên như vỡ lẽ ra: “Thì ra chị là sư tỷ, thảo nào em chưa gặp chị, nhưng chẳng nhìn ra chị lớn hơn em chút nào.”
Vi Vi cười cười, không nói nhiều.
Vi Vi tuy sắc đẹp kiều diễm, nhưng ánh mắt lại đoan trang trong sáng, tuyệt đối không thể nào khiến người ta nghĩ đến những điều đen tối. Mọi người vốn thấy Tiểu Vũ Thanh Thanh nói năng không đầu không óc, bây giờ được Vi Vi “giải thích” như thế thì càng thấy Tiểu Vũ Thanh Thanh quá
vô giáo dục, suy nghĩ đúng là quá bẩn thỉu.
Sự kiêu căng phách lối của Tiểu Vũ Thanh Thanh hoàn toàn bị Vi Vi đè
bẹp, trong lòng cô ta tuy không cam chịu nhưng cũng an phận hơn nhiều,
nghiêng đầu sang thì thầm