XtGem Forum catalog
Yêu Em Trọn Kiếp Không Phai

Yêu Em Trọn Kiếp Không Phai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324093

Bình chọn: 9.5.00/10/409 lượt.

m món cô thích ăn. Cậu ấy không phải không về mà là về lúc cô đã ngủ, tối nào cũng ngồi nhìn cô rất lâu rồi mới đi…”

Bà nói xong đã thấy Khánh Đan thất thần nhìn bà, anh vì thực hiện mong muốn ngốc nghếch của cô mà bị ốm sao? Hôm đó anh nhừơng cho cô áo khoác còn anh chỉ mặc áo len. Vì sao anh ngốc vậy?

“Bệnh viện nào hả dì?”

“Bệnh viện… Ơ mà cậu ấy nói tôi không được cho cô biết, cô đến cậu ấy sẽ trách tôi đó. Cô Khánh Đan…Ngoài đường rất nguy hiểm….” Bà không nói hết thì thấy Khánh Đan đã ra khỏi nhà đi mất.

Khánh Đan gọi một chiếc taxi nhưng mà đường tắc vì tuyết rơi, chiếc xe chỉ trở cô được một đoạn rồi khuyên cô nên trở về nhà, nhưng cô đã mở cửa ra khỏi xe rồi chạy mất. Tuyết vẫn không ngừng rơi, lúc sang đây vì không quen cái lạnh ở đây cô cũng ốm một trận, cô hiểu cảm giác đó là như thế nào, anh bây giờ còn bị viêm phổi, nghiêm trọng hơn cô nhiều. Vậy mà Hải Nguyên vẫn một mình chịu đựng không cho cô biết. Hải Nguyên, rốt cuộc anh vẫn giận cô không muốn cô quan tâm anh hay là anh không muốn cô lo lắng đây? Hải Nguyên đang ngồi trên giường bệnh, mắt chăm chú nhìn tập tài liệu, thấy có người đang đứng trước cửa phòng anh liền ngẩng đầu lên nhìn. Cô gái mặc chiếc áo khoác màu xám tro, trên đầu còn vương mấy bông tuyết, hơi thở gấp gáp nhìn anh, rõ ràng cô ấy đã chạy bộ một đoạn đường khá xa để đến đây.

Khánh Đan bước vào phòng bệnh nhìn anh không chớp mắt, mặt anh trắng bệch không có tí sắc hồng nào, tay vẫn còn cầm tài liệu, bên cạnh còn cái laptop. Ốm như vậy rồi còn liều mạng làm việc.

“Anh ốm sao không cho em biết!”

Hải Nguyên nghe Khánh Đan nói, giọng nói này có chút hờn giận lại có chút trách móc rất giống với Khánh Đan của anh ngày xưa, trong lòng rất vui, cô trở về rồi. Trở về là cô của ngày xưa chứ không phải là một Khánh Đan lãnh đạm ít nói.

“Chỉ là ốm xoàng, có gì mà phải nói với em!” Anh nói rồi khẽ mỉm cười nhìn cô.

“Anh có biết em rất lo lắng không?”Khánh Đan vừa nói khóe mắt đã ửng hồng lên đọng một chút nước. “Mấy ngày qua anh không về cũng không gọi điện, anh có biết… em… em…” Khánh Đan muốn nói cô nhớ anh nhưng lại không thể nói ra, cô sợ nói ra rồi thứ cảm giác này sẽ mất đi hoặc có thể anh sẽ phủ nhận. Cô thà là lừa dối bản thân mình cũng không muốn một lần nữa có cảm giác mất anh.

“Em rất nhớ anh?” Hải Nguyên thay cô nói tiếp. “Anh cũng rất nhớ em, ba năm qua không ngày nào anh ngừng nhớ về em, nhưng anh lại sợ em quên anh mất rồi.”

Khánh Đan nghe anh nói liền chạy đến ôm lấy anh: “Ngốc, sao anh ngốc vậy? Em chưa bao giờ quên anh cả. Mỗi giây, mỗi khắc trái tim em, đầu óc em chỉ có hình ảnh của anh.” Khánh Đan vừa nói nước mắt cứ thế rơi xuống ướt vai áo anh nhưng môi lại nở nụ cười hạnh phúc. Hải Nguyên cũng ôm cô thật chặt, mỉm cười nói:

“Anh cũng không thể không có em.”

Ba năm, hai người mơ hồ mà lạc mất nhau, bây giờ gặp lại rồi anh tuyệt đối không buông tay cô ra nữa. Anh tin cô cũng vậy, anh tin hai người sẽ hạnh phúc, từng lạc mất nhau một lần, anh sẽ trân trọng lần trùng phùng này.

“Ryan, em ở bên anh bao nhiêu năm nay mà không bằng cô ta bỏ rơi anh, tổn thương anh rồi lại trở về được mấy tháng kia ư?” Linda đứng ngoài phòng bệnh đã chứng kiến tất cả, trong lòng cô rất đau khổ thậm chí cả phẫn nộ. Cô có gì không bằng cô ta chứ? Vì sao anh lại không công bằng với cô như vậy? “Ryan, em không can tâm!”

Từ khi Hải Nguyên và Khánh Đan tái hợp, Hải nguyên thường xuyên trở về nhà hơn, cũng thường xuyên đưa cô đi chơi không như trước cả ngày chỉ biết làm việc và làm việc. Linda thấy vậy trong lòng rất khó chịu, từ khi Khánh Đan xuất hiện trong tim anh không còn vị trí cho cô nữa rồi, hoặc có thể trong tim anh chưa bao giờ có chỗ cho cô, chỉ là trước đây anh dành rất nhiều thời gian cho công việc, cô là trợ lí của anh nên thường xuyên ở bên anh cảm thấy gần anh hơn. Còn bây giờ, anh dành thời gian cho người con gái anh yêu hơn nên khoảng cách của anh và cô lại trở về với vị trí ban đầu.

“Khánh Đan, hôm nay anh đi với bạn, em ở nhà ngủ trước đi nhé!”

“Vâng” Khánh Đan trả lời anh nhưng mắt vẫn chăm chú nhìn vào màn hình ti vi. Anh thường xuyên đi chơi với bạn từ trước đến nay không có gì là không bình thường cả, cô cũng quen nên cũng chẳng có phản ứng gì, nhưng nghe giọng điệu không thèm để ý của cô anh lại thấy khó chịu, anh quay lại nhìn cô một lúc rồi nói:

“Em lên phòng thay đồ đi rồi đi cùng anh.”

“Hả, chẳng phải anh đi cùng bạn ư, em đi làm gì?” Khánh Đan ngẩng đầu lên ngạc nhiên nhìn anh.

“Em không phải là người yêu anh hả? Nhanh lên thay đồ đi, mặc đẹp vào đấy!”

Khánh Đan ậm ừ tắt ti vi rồi lên phòng thay đồ lát sau bước xuống thì gặp ánh mắt Hải Nguyên nhìn cô không chớp mắt.

“Sao thế anh?”

Hải Nguyên nhìn cô chau mày một cái rồi nói: “Em lên thay bộ khác, mặc cái quần dài!”

Khánh Đan ngạc nhiên nhìn anh: “Chẳng phải đi chơi sao? Anh nói em mặc đẹp một tí, thế này không được à?”

“Anh bảo em thay quần dài thì cứ thay đi!”

Khánh Đan xì một cái rồi chạy lên thay một cái quần dài. Hải Nguyên nhìn thấy mới mỉm cười tỏ vẻ hài lòng: “Thế này là được rồi,