pacman, rainbows, and roller s
Yêu Em Trọn Kiếp Không Phai

Yêu Em Trọn Kiếp Không Phai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324123

Bình chọn: 9.5.00/10/412 lượt.



“Ừ. Hehe”

“Ai mà có mắt nhìn người đặc biệt vậy? Haha” Thảo Vân trêu cô.

“Thảo Vân, cậu có cần thiết phải như vậy không? Mình cũng tốt chứ bộ.”

“Ừ. Tớ bảo cậu không tốt đâu mà, nhưng ai thế? Cậu với anh ta liệu có phải…? Thảo Vân vừa nói vừa nháy mắt Nhật Lệ.

“Hi vọng là được như thế!”

Nghe Nhật Lệ nói Thảo Vân liền nghĩ ra người đó là ai, khẽ thở dài.

“Cậu vẫn quyết tâm cơ đấy!”

“Tất nhiên, tớ cũng phải đuổi theo hạnh phúc của mình chứ, dù sao thì Khánh Đan cũng ở bên Hải Nguyên rồi.”

“Nhưng anh ấy…”

“Ầy cậu đừng nói chuyện đấy nữa, bây giờ tớ không muốn nghe.” Nhật Lệ nói rồi đặt mình xuống giường. “Mình chỉ biết anh ấy là hạnh phúc mình theo đuổi là được rồi.”

“Cậu vì đến công ty anh ấy làm việc chấp nhận làm trái ngành, lại còn cãi nhau với bố mẹ đến nỗi dọn ra ngoài ở có đáng không?”

Nhật Lệ nghe Thảo Vân nói khẽ mở mắt ra im lặng một lúc: “Tớ với bố cãi nhau không phải một hai ngày, cũng không phải vì anh ấy.” Cô nói rồi kéo chăn lên chùm kín mặt mặc kệ Thảo Vân nói gì cũng không nghe nữa, Thảo Vân chỉ đành lắc đầu không nói nữa. Chuyện tình cảm này có lẽ ngay từ khi bắt đầu đã không ai hi vọng nó sẽ có một kết quả tốt đẹp rồi. Nhật Lệ yêu thầm Hải Minh nhưng trong lòng anh từ xưa đến nay chỉ có một mình Khánh Đan, những lời Thảo Vân có thể khuyên cũng nói cả rồi nhưng Nhật Lệ vẫn một mực không nghe nhất định giữ mối tình đơn phương đến cùng, cô cũng chỉ đành đứng nhìn Nhật Lệ tự tổn thương bản thân rồi cô sẽ đến an ủi, đó là điều duy nhất mà một người bạn thân như cô có thể làm. Cuộc đời không ai biết trước được điều gì sảy ra. Nhật Lệ vẫn tin sự kiên trì của cô sẽ làm nên kì tích, nhưng chỉ mấy hôm sau cô đã xị mặt trở về nhà miệng thở dài liên tục.

“Nhật Lệ, cậu lại sao thế?”

“Anh ấy đi rồi!” Nhật Lệ đang nằm trên giường úp cái gối lên mặt, nghe Thảo Vân hỏi cô cũng không buồn ngồi dậy.

“Đi đâu?”

“Sang Mỹ, tổ chức sinh nhật bất ngờ cho Khánh Đan.”

Thảo Vân khẽ thở dài, cả hai im lặng một lúc rồi Nhật Lệ bật dậy kéo Thảo Vân đi:

“Đi thôi!”

Thảo Vân khẽ lắc đầu lần nào có chuyện buồn Nhật Lệ đều như vậy, buổi tối đi uống rượu cười nói vui vẻ rồi sáng hôm sau lại đi làm bình thường như chưa có chuyện gì sảy ra.

“Để tớ thay quần áo đã chứ!”

Thảo Vân thay quần áo rồi cả hai đi ra khỏi nhà đến một quán quen vừa ăn vừa uống rượu nói chuyện trên trời dưới đất rồi cười ầm ĩ. Ông chủ quán sớm đã quen hai cô gái này, thấy vậy cũng chỉ mỉm cười.

“Cậu đoán xem, Khánh Đan sẽ bất ngờ như thế nào nhỉ, chắc là rất vui, món quà mình giúp Hải Minh chuẩn bị mà, nhất định cậu ấy sẽ thích.”

“Cậu sao phải tự làm khổ mình thế?”

“Mình nghĩ anh ấy sẽ thất vọng. Nhưng mình lại không dám nói ra, mình sợ anh ấy buồn, sợ Khánh Đan sẽ khó xử.”

“Cậu không đố kị với Khánh Đan chút nào sao?”

Thảo Vân vừa nói xong Nhật Lệ liền ngẩng mặt lên nhìn chằm chằm Thảo Vân một lúc lâu:

“Cậu ấy là bạn từ nhỏ của tớ. Cậu ấy là một người bạn tốt, rất tốt của tớ.” Nhật Lệ càng nói trong lòng càng thấy xót xa, cô nhớ đến những kỉ niệm khi cô và Khánh Đan còn bé nhớ đến lần đầu tiên gặp Khánh Đan. Tình cảm của hai người như chị em ruột thịt vậy, nhưng chính vì thứ tình cảm thân như ruột thịt ấy lại khiến cô đau khổ khi cô thích Hải Minh. “Thảo Vân, nhiều lúc tớ ước mơ tớ và Khánh Đan không thân nhau, như thế tớ có thể cạnh tranh công bằng, nhưng tớ lại không thể không là bạn thân của Khánh Đan hoặc là không yêu anh Hải Minh nhưng tớ lại không thể làm chủ được trái tim mình.”

(Sanfrancisco)

“Hải Nguyên, anh đưa em đi đâu vậy?”

“Sắp đến nơi rồi.” Hải Nguyên nắm chặt tay Khánh Đan cẩn thận đưa cô đi từng bước.

“Đến chưa vậy?”

Đi thêm một đoạn rồi anh dừng lại: “Em mở mắt ra đi.”

Khánh Đan nghe lời anh mở mắt ra. Trước mắt cô là khung cảnh lãng mạn chỉ có ở trong phim, tiếng nhạc réo rắt, tiếng sóng biển vỗ rì rào, cô nhất thời cảm động không biết nói gì.

Hải Nguyên nhìn tác phẩm cả ngày hôm nay của mình rất hài lòng: “Em thích không?”

Khánh Đan nhìn người con trai có nụ cười ấm áp như mặt trời trước mặt mình trái tim bỗng có những cảm xúc rung động ngọt ngào: “Cảm ơn anh đã cho em một sinh nhật bất ngờ như vậy.”

“Anh cũng đang tự thưởng cho mình một bữa sinh nhật vui vẻ. Chúc mừng sinh nhật của chúng ta. Nào, lại đây nhảy một bài.” Anh nói rồi ra hiệu cho người đánh đàn gần đó đổi một bản nhạc khác, cả hai cùng nắm tay nhau mỉm cười hạnh phúc nhảy hết điệu nhạc.

“Sao tự nhiên hôm nay anh lại tổ chức sinh nhật đặc biệt như thế này? Chẳng phải hôm nay anh có cuộc họp quan trọng lắm sao?”

“Vì anh có lí do đặc biệt quan trọng hơn.” Anh nói rồi khẽ mỉm cười nhìn cô, anh phục vụ liền đem một bó hoa đến anh cầm lấy bó hoa và đứng trước mặt Khánh Đan:

“Khánh Đan, đây là lí do đặc biệt quan trọng mà anh nhắc đến.” Anh đang định lấy chiếc hộp nhung trong túi ra thì chuông điện thoại reo lên.

“Em xin lỗi.” Khánh Đan nói rồi đặt bó hoa xuống lấy điện thoại ra nghe. Hải Nguyên đứng đó chỉ biết khẽ thở dài, màn cầu hôn lãng mạn của anh bị tiếng chuông điện thoại đáng ghét kia phá mất.

“Hải Nguyên, dì Mari gọi điện nói anh