
mơ hồ, mọi thứ nhòa đi trước mắt, xung quanh có tiếng người nói: “Chị dâu, tửu lượng tốt thật!” sau đó thì gục vào người Hải Nguyên không biết gì nữa.
“Cậu cố tình đấy hả?” Hải Nguyên cầm cốc lên uống thử một chút thấy vị ngọt ngọt lại thơm thơm nhưng rượu thì khá nặng, dễ uống nhưng dễ say.
“Ryan, thử chút xem tửu lượng cô ấy ra sao, ai dè đổ ngay rồi. haha, hôm nay lại vất vả anh rồi!” Cậu ta nói rồi vỗ vai anh nháy mắt đầy ẩn ý.
“Cậu đừng có ăn nói lung tung!” Hải Nguyên khẽ lườm rồi đặt Khánh Đan vào lòng mình nhìn cô say sưa ngủ. “Thôi, tôi về trước, mọi người ở lại vui vẻ!” Anh nói rồi bế Khánh Đan ra khỏi quán bar bỏ lại đằng sau lời trêu trọc của mọi người.
Hải Nguyên đưa Khánh Đan về nhà, dì Mari thấy vậy liền chạy lên hỏi:
“Ôi, cô Khánh Đan làm sao thế?”
“Không sao, dì nấu giúp cháu canh giải rượu nhé!” Anh nói rồi đặt cô lên giường. Khánh Đan vẫn nằm im không biết gì, khuôn mặt cô lúc này ửng hồng lên trông thật quyến rũ, trong lòng anh bỗng cảm thấy như có một luồng khí nóng phát lên không kiềm chế được, hôm nay anh cũng uống không ít rượu. Anh khẽ đưa tay gạt nhẹ tóc mái đang che mặt cô sang một bên, vuốt lên gò má ửng hồng của cô. Lúc này trông cô thật đẹp, đẹp đến mê hồn. Ánh mắt anh nhìn cô dường như có lửa.
“Cậu Hải Nguyên, trà tôi mang lên rồi đây!” Dì Mari từ bên ngoài bước vào, anh giật mình bỏ tay xuống như đứa trẻ đang mắc lỗi sợ người khác phát hiện.
“Dì cứ để đấy đi!” Anh nói rồi nhìn dì Mari đi ra khỏi phòng mới thở dài, đúng là không nên để cho cô ấy uống rượu, thật nguy hiểm!
Hải Nguyên gọi Khánh Đan mấy lần cô mới mơ màng tỉnh dậy, anh lấy bát canh cho cô uống một ít rồi anh uống nốt chỗ còn lại, anh đặt cô xuống giường, vén chăn cho cô rồi trở về phòng, vào phòng tắm không ngừng xả nước ướt hết người, cái lạnh làm anh tỉnh táo. Nghĩ đến chuyện lúc nãy anh lại thấy mình thật bì ổi, định lợi dụng lúc cô say mà có ý đồ, cũng may dì Mari bước vào kịp. Anh thật sự không muốn làm chuyện tổn hại đến cô, ít nhất là khi cô chưa sẵn sàng. “Hải Nguyên, mi bị tàu hỏa nhập ma rồi!”
Sáng hôm sau Khánh Đan tỉnh dậy thấy đầu đau nhức khó chịu vô cùng, cô uể oải đi xuống phòng khách ngồi ngả người xuống ghế sô pha. Hải Nguyên ngồi gần đấy lên tiếng:
“Em dậy rồi à? Có đau đầu không?”
“Hôm qua em về lúc nào vậy?”
“Em uống hết ly rượu rồi lăn ra ngủ không biết gì nên anh đưa em về.” Anh nói rồi ngồi lại gần cô kéo cô nằm gối lên đùi rồi xoa xoa hai thái dương cho cô.
“Em thấy nó ngọt lắm mà nhỉ?”
“Ngốc đấy là vị của nó thôi, càng ngọt càng thấm!”
“Ồ, đau đầu chết đi được!”
“Sau này anh sẽ không đưa em đến những nói như vậy nữa.” Anh nói rồi nhìn cô mơ màng vào giấc ngủ khẽ mỉm cười.
Thời gian cứ thế mà trôi đi, ở bên Hải Nguyên Khánh Đan luôn mỉm cười hạnh phúc mà không biết một người đang ngày ngày nhớ đến cô, chờ đợi cô quay trở về. (Việt Nam)
Hải Minh nhìn thông tin trên hồ sơ khẽ nhíu mày rồi nhìn cô gái đang ngồi trước mặt mình:
“Vương Nhật Lệ, hai mươi mốt tuổi? Cô chắc chắn mình đến đây phỏng vấn làm trợ lí?”
“Giám đốc, anh nói đùa, không lẽ tôi mang hồ sơ đến chơi?”
Hải Minh bật cười nhìn cô: “Ừ, cũng đúng. Buổi phỏng vấn đến đây là kết thúc.”
“Giám đốc Hải Minh, em rớt hay trúng tuyển vậy?” Nhật Lệ tròn mắt nhìn Hải Minh. Hải Minh ra hiệu với mấy người phỏng vấn họ đều gật đầu ra ngoài cả, lát sau chỉ còn cô và anh ở lại.
“Cô Vương, có thể mời em đi ăn cơm được chưa?” Anh nói.
“Được thôi, em cũng đang rất đói, Hải Minh công ty anh công nhận nổi tiếng thật, em đợi đến lượt phỏng vấn, đợi dài cổ rồi.”
Nhật Lệ nói rồi cùng Hải Minh bước đi ra ngoài.
“Sao em không về công ty bố em làm mà lại chạy đi xin việc thế này?”
“Cũng như anh.” Nhật Lệ nhìn Hải Minh cười tinh nghịch.
“Anh khác chứ!”
“Ồ, vậy là anh không hoan nghênh em đến công ty anh rồi?” Nhật Lệ lém lỉnh trêu anh.
“Anh không nói vậy nhé, công ty anh rất có thành ý chiêu mộ người tài.”
“Haha, vậy em là người tài phải không?”
“Ừ, mai em có thể đến công ty báo cáo.” Hải Minh mỉm cười.
“Haha, cảm ơn anh nhé!”
Hải Minh cùng Nhật Lệ đến một nhà hàng gần đấy ăn cơm rồi anh đưa cô về, lần đầu tiên anh nói chuyện nhiều với cô như vậy, trước đây anh nói chuyện với cô cũng chỉ liên quan đến Khánh Đan hoặc vì cô là bạn của Khánh Đan nhưng bây giờ thì khác, từ giờ cô là đồng nghiệp của anh, là cấp dưới của anh, ngày ngày đều có thể gặp anh.
“Em về nhà chứ?” Hải Minh lên xe rồi mới hỏi cô.
“Vâng, ở đường Hoàng Hoa Thám.”
Hải Minh vừa nghe liền quay sang nhìn cô thắc mắc.
“Hì, em ra ở riêng rồi, bây giờ em ở cùng Thảo Vân.”
“Ờ.”
Nhật Lệ nhìn anh khẽ gượng cười rồi cũng không nói thêm gì nữa.
“Tớ về rồi đây, hôm nay cậu về sớm thế?” Nhật Lệ vào nhà thấy Thảo Vân đứng ngoài ban công liền lên tiếng.
“Suỵt” Thảo Vân thấy Nhật Lệ liền ra hiệu với cô rồi lại tiếp tục nói chuyện điện thoại một lúc sau mới dập máy.
“Hôm nay anh nào đưa về thế?” Thảo Vân nhìn cô nháy mắt một cái.
“Haha, là giám đốc!” Nhật Lệ cố tình tỏ ra thần bí.
“Ghê chưa? Cậu xin được việc rồi hả, lại còn được người ta đích thân đưa về cơ à?”