
da nói rồi kéo tay anh lôi đi, Hải Nguyên liền buông tay cô ra nói.
“Ở đây là công ty, em đừng nên tỏ ra thân thiết quá!”
“Tuân lệnh giám đốc!” Linda nói rồi giơ tay lên trước mặt như kiểu các công an đang chào xếp mình rồi hóm hỉnh cười.
“Anh không nhất thiết phải nghiêm túc vậy đâu, dù sao đây cũng là công ty của anh.”
Hải Nguyên nghe vậy im lặng không nói gì. Hải Nguyên vào công ty làm việc đã gần hai năm nay nhưng anh không được các nhân viên coi trọng, cái họ nhìn vào anh chỉ là con trai chủ bà chủ tịch hội đồng quản trị chứ không phải năng lực của anh, dù anh đã cố gắng rất nhiều. Trước đây khi chưa đi làm, anh nghĩ công việc cũng rất đơn giản, nhưng giờ đi làm rồi mới biết mọi thứ không hề đơn giản như anh tưởng, anh đã mắc không ít sai lầm khiến mẹ anh phải đứng ra giúp anh sửa chữa sai lầm.
Linda thấy Hải Nguyên không ăn liền hỏi:
“Anh đang nghĩ gì thế?” ra mặt giúp đỡ nhưng giờ thì không thể. Anh nhất định phải chứng minh khả năng của mình cho mọi người thấy anh hoàn toàn xứng đáng với chức vụ giám đốc này chứ không phải là con trai của đổng sự trưởng. Cô gái đang ngồi ăn vui vẻ đây cũng được mẹ anh mời từ Pháp sang đây giúp đỡ anh, làm trợ lý của anh. Từ đó đến nay đã gần một năm.
“Ừ, anh đang nghĩ đến dự án sáng nay.”
“Ồ, giờ ăn mà anh vẫn lo công việc cơ à. Ăn đi, chiều còn họp.” Linda nói rồi lại cúi xuống ăn tiếp. Còn anh, anh nuốt sao trôi được, dự án anh mới đưa ra đã bị bác bỏ cho dù lợi nhuận và tính khả thi của nó rất cao. Dự án này được thông qua thì cố gắng của anh bao lâu nay sẽ không lãng phí rồi.
(Việt Nam)
Buổi tối Khánh Đan đi bộ từ trong khách sạn đi ra khu phố cổ ở Hội An, nhìn những chiếc đèn lồng treo trên cao sáng lung linh bất giác nhớ đến mùa hè năm đó, cô và Hải Nguyên từng đến đây. Năm đó cô và anh may mắn đến đúng ngày rằm nên rất đông người qua lại, rất nào nhiệt. Còn bây giờ lại yên tĩnh vô cùng, ngay cả tiếng bước chân cũng có thể nghe thấy, thỉnh thoảng xung quanh lại có tiếng cười vui vẻ cô quay lại nhìn thấy một đôi nam nữ đang cười đùa thật giống với năm đó, chỉ tiếc là họ đã không còn bên nhau nữa. “Hải Nguyên, em thực sự rất nhớ anh.”
“Khánh Đan!” Hải Minh đi theo cô một lúc nhưng vẫn im lặng.
Khánh Đan quay lại nhìn anh mỉm cười: “Em muốn về nhà.”
Vậy là đêm hôm đó Hải Minh thu dọn đồ đạc đưa Khánh Đan trở về Hà Nội. Nhìn người con gái đang ngủ say, trong lòng anh đau đớn. Anh đoán năm đó Hải Nguyên và Khánh Đan đi khỏi Đã Nẵng có lẽ là đến Hội An. Vậy nên mới khiến cô thất thần, anh đi theo cô từ khách sạn mà cô không hề hay biết. Ba năm rồi, anh âm thầm bên cô nhưng cô vẫn không hề động lòng.
“Em thật sự muốn đi du học à?” Hải Minh hỏi cô. Hôm nay anh nhận được tin này trong lòng cũng không tin lắm, cô từng nói sẽ không rời khỏi Việt Nam vậy mà bây giờ lại quyết định đi, nơi đến còn là nước Mỹ.
“Là vì…”
“Hải Minh, em nghĩ đây là một cơ hội tốt để em có thể bồi dưỡng thêm kĩ năng múa của mình. Em thực sự chỉ mong mình có thể trở thành một vũ công giỏi.” Trong lòng cô cũng hiểu anh muốn nói gì nhưng lại không muốn anh nói ra bởi chính bản thân cô cũng đang nghi ngờ liệu có phải vì cô muốn gặp người đó?
“Ừ, em sẽ trở về chứ?”
“Vâng.”
“Anh sẽ giúp em chuẩn bị làm thủ tục.” Hải Minh nói rồi đi ra khỏi phòng, lúc này trong lòng anh tràn ngập sự thất vọng và đau khổ. “Khánh Đan, trong tim em không hề có anh!”
Khánh Đan đến sân bay làm thủ tục xuất cảnh, cô không cho ai đưa cô cả, cô thật sự không muốn nói lời từ biệt, chỉ sợ từ biệt rồi sẽ không gặp lại. Ba năm trước cô thà rời xa Hải Nguyên chứ không chịu đi Mỹ, vậy mà hôm nay lại quyết định đi nhanh chóng đến mức chính bản thân cô cũng không ngờ. Đứng giữa sân bay rộng lớn, sắp phải đến một nơi xa lạ có lẽ giờ cô đã hiểu được cảm giác của Hải Nguyên ngày hôm đó. Là trống rỗng.
“Anh sẽ đợi em!” Hải Minh nói.
“Vâng.”
“Em nhớ giữ gìn sức khỏe nhé!”
Khánh Đan nhìn anh mỉm cười rồi ôm anh một cái thật lâu.”Cảm ơn anh vì đã luôn tốt với em như vậy!”
“Ngốc, đến nơi nhớ gọi điện về, rảnh anh sẽ sang thăm em. Đi đi!” Hải Minh nói rồi buông tay ra. Khánh Đan đi dần về phía sảnh chờ, cô quay lại nhìn anh một cái rồi đi thẳng vào trong. Khi cô khuất trong đám người rồi Hải Minh vẫn đứng ngây tại chỗ, anh chỉ mong mình có thể chạy đến nói với cô là anh không muốn cô đi, không muốn chút nào nhưng lại không thể, anh có cảm giác như lần này để cô đi anh sẽ mất cô mãi mãi. Sau chuyến bay dài Khánh Đan bước ra khỏi sân bay thấy thoải mái vô cùng, trời mùa thu nên khá mát mẻ, cô hít một hơi thật dài để cảm nhận không khí ở đây.
“Cô ơi, cô làm rơi cái này.” Một người thanh niên mặc áo sơ mi cùng quần âu tiến lại gần cô. Khánh Đan vừa nhìn đã nhận ra đó là chiếc cặp tóc Hải Nguyên tặng cô ba năm trước:
“Ôi cảm ơn anh!”
“Không có gì!”
“Anh, sao anh biết tôi là người ViệtNam?” Khánh Đan nhìn người con trai kia ngạc nhiên hỏi.
“Tôi đi cùng chuyến bay với cô, ngồi cạnh cô nhưng là cô không để ý!” Người con trai mỉm cười rất lịch sự.
“Ồ, nhưng hình như… hình như tôi gặp anh ở đâu đó rồi!” Khánh Đan nhìn anh