XtGem Forum catalog
Yêu Em Trọn Kiếp Không Phai

Yêu Em Trọn Kiếp Không Phai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323894

Bình chọn: 8.5.00/10/389 lượt.

chưa nói hết từ “đâu” thì Khánh Đan đã nhíu mày lườm anh một cái anh liền im lặng cười cười lấy miếng bánh đút vào miệng cô dỗ dành: “Ăn đi.”

Khi chuyến tàu đến Đã Nẵng thì đã gần trưa, thời tiết hôm nay rất đẹp, nắng dịu nhẹ, gió man mát. Khánh Đan và Hải Nguyên xuống tàu thấy dễ chịu hẳn. Thành phố Đà Nẵng quả thực đẹp hơn cô tưởng tượng nhiều lại không ồn ào như Hà Nội, đi du lịch ở đây quả thật là ý tưởng hay. Nhưng lần này có lẽ không phải du lịch mà chỉ là trốn tránh.

“Đi thôi, chúng ta sẽ chơi ở trong thành phố vài hôm rồi đến bán đảo Sơn Trà.” Hải Nguyên nắm tay cô rồi đi đến một khách sạn gần đó.

“Anh làm sao biết đường vậy?” Khánh Đan nhìn Hải Nguyên đi loanh quanh tự nhiên như ở Hà Nội liền thắc mắc.

“Tối hôm qua anh lên mạng tìm hiểu.”

“À.” Khánh Đan nhíu mày ngẫm nghĩ, rõ dàng hôm qua thấy anh ngủ say lắm mà nhỉ?

Hai người đến khách sạn thuê phòng cất đồ rồi cùng nhau đi ăn trưa. Buổi tối thuê xe đi dạo quanh thành phố rồi sáng hôm sau lên xe đến bán đảo Sơn Trà.

“Chỉ còn một phòng thôi? Không phải hôm qua tôi đặt trước rồi sao?”

“Thật xin lỗi anh, nhân viên trực ban hôm qua của chúng tôi quên không ghi chép lại thông tin của anh, sáng nay khách lại đặt hết phòng chỉ còn lại một phòng đôi thôi. Mong anh thông cảm!” Nhân viên khách sạn nói rồi cúi xuống xin lỗi Hải Nguyên.

“Hay mình đi chỗ khác Hải Nguyên?”

“Bây giờ đang mùa du lịch, anh chị đi chỗ khác đặt phòng chắc cũng không còn đâu ạ.” Nhân viên kia vừa nói thì có một người đàn ông trẻ xuất hiện hỏi:

“Có chuyện gì vậy?”

Nhân viên kia thấy quản lí đến liền thuật lại sự việc, lát sau người đó mới lên tiếng:

“Chào anh, tôi là quản lí của khách sạn, thật xin lỗi anh vì sự sai sót của khách sạn chúng tôi. Chúng tôi sẽ liên hệ với khách sạn khác đặt phòng cho anh chị. Mời anh chị ngồi ở bàn đợi chúng tôi một lát.”

“Vậy cảm ơn anh.” Hải Nguyên đáp rồi cùng Khánh Đan ra ghế ngồi.

Quản lý khách sạn nhìn cô gái ngồi bện cạnh người con trai kia, cô gái ấy nở nụ cười thật đẹp, gương mặt anh thoáng có nét cười rồi lại trở lại bình thường sau đó rút điện thoại ra bấm vài số.

“Xin lỗi để hai người đợi lâu. Lúc nãy tôi đã gọi điện với vài khách sạn nhưng họ đều hết phòng rồi.” Người con trai lúc này đến nói với Hải Nguyên.

“Thôi một phòng cũng được.”

Khánh Đan nghe vậy khẽ nhíu mày một cái.

“Thật sự xin lỗi anh. Nhân viên chúng tôi sẽ đưa anh chị lên phòng.” Anh ta nói tiếp.”Chúc hai người có chuyến du lịch vui vẻ.” Anh ta nói rồi đưa tay ra. Hải Nguyên cũng mỉm cười đưa tay ra bắt tay với anh quản lý kia.

“Không có gì.” Hải Nguyên nói rồi cùng Khánh Đan đi theo nhân viên lên phòng. Căn phòng khá rộng, ban công hướng về phía biển, đúng là căn phòng lí tưởng. Anh đặt đồ xuống rồi quay lại nhìn Khánh Đan đang nhìn quanh căn phòng với anh mắt vừa nhìn đã hiểu cô nghĩ gì.

“Em nghĩ gì thế?” Hải Nguyên nhìn Khánh Đan cười tinh quái.

“Em nghĩ gì đâu.”

“Không phải là… haha” Anh vừa nói vừa tiến lại gần Khánh Đan, cô liền lùi lại:

“Anh làm cái gì thế?”

“Haha…”

Tiếng chuông cửa chợt vang lên.

“Anh ra mở cửa đi.” Khánh Đan nói và đẩy anh ra phía cửa.

Hải Nguyên mở cửa thì thấy một nhân viên phục vụ bưng một đĩa hoa quả, bánh ngọt và nước đứng trước cửa.

“Chúng tôi có gọi đồ đâu nhỉ?”

“Thưa anh, đây là đồ ăn nhẹ khách sạn chúng tôi đặc biệt chuẩn bị để xin lỗi anh vì chuyện sáng nay ạ.” Nhân viên kia nói.

“Ồ, thực ra cũng không cần thiết lắm, đó chỉ là chuyện nhỏ.”

“Quản lý chúng tôi đặc biệt dặn dò ạ.” Anh ta nói tiếp.

“Vậy cảm ơn nhé!” Hải Nguyên nói rồi đỡ lấy khay đồ từ tay nhân viên rồi rút trong túi mấy đồng tiền đưa cho anh ta. Anh ta cảm ơn rồi mới quay đi. Hải Nguyên đóng cửa lại trong lòng nghĩ điều gì đó mỉm cười rồi đặt khay hoa quả xuống bàn.

Khánh Đan đứng từ trên núi nhìn ra xa, phía trước là biển rộng mênh mông trong lòng thấy thích thú vô cùng liền hét thật to:

“AAAAAAAA……”

Hải Nguyên đứng sau cô liền nói: “Có phải em nhiễm phim quá rồi không?”

Khánh Đan quay lại nhìn anh cười: “Anh cũng hét lên đi, rất thú vị đấy!”

“Anh không làm chuyện hâm như em đâu.”

“Hét đi, em muốn anh hét lên như vậy!” “AAAAAAA….” Khánh Đan nói rồi lại hét thật to.

“aa.” Hải Nguyên nhìn cô rồi cũng hét lên nhưng rất nhỏ.

“Không hét to lên cơ, mau lên!”

“AAAAAAAAA….” Lần này thì anh hét rất to. Hải Nguyên nhìn cô cười vui vẻ, anh cũng vì vậy mà bật cười, tự dưng trong lòng anh thấy thoải mái hẳn lên, trò ngốc nghếch của cô gái này cũng có hiệu quả đấy. Cô ở bên anh, im lặng không hỏi gì về chuyện đó, một câu an ủi cũng không nói nhưng anh lại cảm thấy thật thoải mái, bình yên. Bên cô, anh không quan tâm bất cứ điều gì cả, chỉ cần nhìn thấy cô cười.

Một người con trai đứng cách đó không xa đang cầm máy ảnh hướng về phía cô nhìn thấy cô cười anh ta ngây ra một lúc nhưng cũng không quên chớp lấy khoảnh khắc đẹp nhất ấy.

Hải Nguyên tắm xong bước ra khỏi phòng tắm đã thấy Khánh Đan ngủ say trên giường anh khẽ mỉm cười rồi cũng nằm xuống bên cạnh cô, vòng một tay ôm lấy cô rồi nhắm mắt lại.

Khánh Đan thấy Hải Nguyên ôm mình thì nằm im không