Yêu Em Trọn Kiếp Không Phai

Yêu Em Trọn Kiếp Không Phai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323855

Bình chọn: 8.5.00/10/385 lượt.

Khánh Đan dành cho anh một nụ cười đầy uy hiếp rồi đứng dậy đỡ lấy bát cháo trên tay me.

Bà ngọc Lan nhìn thấy hai đứa con vui vẻ như vậy trong lòng cũng thấy vui, chỉ hi vọng Hải Minh sẽ không vì vậy mà buồn.

“Hai con ở đây, mẹ ra ngoài xử lí chút việc nhé.” Bà Ngọc Lan nhìn qua cửa sổ thấy Ngọc Vân gọi bà liền nói rồi đi ra ngoài.

Hải Nguyên ăn hết bát cháo thì với tay lấy quyển truyện rồi đưa cho cô:

“Đọc cho anh nghe đi.” Rồi ngả lưng xuống nhắm mắt dưỡng thần.

“Anh cũng nhiều yêu sách quá đấy!” Khánh Đan nhíu mày nhìn anh nhưng anh vẫn tỉnh bơ.

“Anh là người bệnh mà, hì hì”

Khánh Đan cầm quyển sách trên tay Hải Nguyên và mở ra đọc. Bình thường anh luôn tỏ ra mình là người lớn nhưng thật ra cũng rất trẻ con, như lúc này vậy. Nhưng cho dù anh có đưa ra yêu cầu gì đi nữa cô cũng chấp nhận, chỉ cần anh vui vẻ. Anh cũng chịu rất nhiều thiệt thòi, chỉ cần cô có thể, cô sẽ bù đắp cho anh.

Khánh Đan đọc truyện một lúc thì Hải Nguyên ngủ mất, cô đứng dậy ém lại chăn cho anh. Lúc anh ngủ trông thật hiền lành, không giống như thường ngày lạnh lùng, bá đạo.

“Khánh Đan!” Hải Nguyên vỗ nhẹ lên vai cô nhưng cô vẫn ngủ say lúc sau mới dụi mắt dậy:

“Ưm, em ngủ quên mất, hì”

“Mấy hôm nay chắc em mệt lắm hả? Tan học rồi không ở nhà nghỉ ngơi còn chạy đi chạy lại giữa nhà với bệnh viện làm gì?” Anh nói giọng nhẹ nhàng, âu yếm.

“Em không yên tâm mà, bố mẹ bận rộn lo công ty và vụ bắt cóc, em rảnh nên vào đây nói chuyện với anh mà.”

Hải Nguyên nghe cô nói tự nhiên bật cười, Khánh Đan cúi xuống gượng cười vì nhận ra từ lúc cô vào đây đợi anh kiểm tra tổng thể một lúc mà đã ngủ quên mất.

“Lên đây.”

“Hả?”

“Em mệt thì lên đây ngủ một lát đi.” Anh nói rồi ngồi dịch sang một bên.

“Không cần đâu, em cũng không mệt lắm.”

“Đây là phòng vip, sẽ không ai vào đâu.” Hải Nguyên dường như hiểu được suy nghĩ của Khánh Đan lúc này.

“Em sợ gì chứ? Haha” Anh nhìn cô nói với giọng khiêu khích.

“Em sợ gì đâu. Hứ”

Cô nói rồi leo lên giường nằm. Hải nguyên chỉ mỉm cười rồi kéo chăn lên cho cô. Đối phó với cô gái bướng bỉnh này cũng thật dễ dàng.

Khánh Đan nằm một lúc nhưng không thể ngủ được nữa lại thấy không khí có vẻ kì lạ, cô thấy mình thật ngốc nghếch khi nghe anh khích vài câu đã leo lên giường anh nằm giờ mới thấy ngại đành nằm im không nhúc nhích.

“Hôm trước phẫu thuật ai truyền máu cho anh vậy?”

Khánh Đan nghe anh nói ngẩng đầu lên nhìn anh nhất thời không biết nói gì.

“Nhóm máu của anh là nhóm máu hiếm, nếu không phải người thân chưa chắc đã có.”

Từ nhỏ Hải Nguyên không có bố, dù anh gọi ông Văn Thịnh là bố nhưng anh cũng biết ông không phải là bố ruột của anh, người sinh ra anh có lẽ ông ấy không cần anh. Trong lòng anh dù có oán trách nhưng anh vẫn muốn biết ông ấy là người như thế nào. Anh không trùng nhóm máu với mẹ, không phải bệnh viện có máu thì chỉ có thể là người đó. Thấy Khánh Đan im lặng anh càng nghi ngờ, liệu có phải người đó trở về?

“À, chẳng phải bệnh viện luôn có máu dự trữ sao? Có thể do anh may mắn, hì.” Khánh Đan ấp úng nói rồi nhìn anh mắt anh dường như không hề có biểu hiện gì.

“Vậy à?” Hải Nguyên nhìn Khánh Đan mỉm cười. “Em nói dối!” Tất nhiên câu sau anh chỉ giữ trong lòng mà không nói ra. Khánh Đan không biết nói dối, nhất là với anh, có thể cô có điều gì khó nói, nhưng chỉ cần là cô nói anh đều tin đó là sự thật. Anh lấy tay che hai mắt cô lại.

“Nhìn gì anh chứ, không phải em đang buồn ngủ sao? Ngủ đi!”

Khánh Đan gỡ tay anh ra mỉm cười rồi cũng nhắm mắt lại. “Em xin lỗi. Em thật sự không muốn dấu anh, nhưng nếu một lời nói dối mà khiến anh không bị tổn thương thì em nguyện che dấu anh suốt đời, chỉ cần anh vui vẻ.”

Trong phòng bênh, hai người đang hạnh phúc trong sự ngọt ngào của tình yêu mà không hề hay biết có một người đang lặng lẽ nhìn vào, trong lòng cay đắng. Có lẽ anh thật sự mất cô rồi, trái tim cô không còn vị trí cho anh nữa hoặc có thể từ trước đến nay trái tim cô chưa hề có vị trí dành cho anh.

“Anh Hải Minh không vào à?” Nhật Lệ đứng sau Hải Minh nãy giờ chỉ thấy anh đứng ngoài nhìn vào mới lên tiếng.

“À, anh nhớ ra có việc cần làm nên không vào nữa.”

Hải Minh quay lại nhìn Nhật Lệ nói rồi bước đi. Nhật Lệ nhìn theo bóng dáng anh cô độc đi xa dần trong lòng thoáng buồn. Cuộc đời này cũng thật chớ chêu. Cô yêu thầm anh bao nhiêu lâu anh không hề hay biết lại một lòng hướng tới Khánh Đan. Còn Khánh Đan, cô ấy đang hạnh phúc bên Hải Nguyên. Cô ấy cũng chẳng biết đến một người con trai luôn âm thầm ở bên bảo về cô ấy, hoặc có thể cô ấy biết nhưng lại làm ngơ. “Canh này hơi mặn, thím cho thêm ít nước nữa đi, Hải Nguyên thích ăn nhạt.” Bà Ngọc Lan thử canh rồi lại cho miếng thịt vào chảo chiên lên. Hôm nay Hải Nguyên xuất viện bà phải tự tay xuống bếp làm cho con mấy món ngon tẩm bổ, ở trong bệnh viện không thoải mái bà luôn sợ anh sẽ gầy đi nên ngày nào cũng nấu cháo tẩm bổ cho anh kết quả là béo lên trông thấy, mặt cũng phì ra, Khánh Đan trông mà không nhịn được cười.

“Mẹ ơi, chúng con về rồi đây!” Khánh Đan vừa vào của đã lớn tiếng gọi bà rồi đi vào bếp trông thấy


80s toys - Atari. I still have