
bà đang bận rộn với các loại thực phẩm.
“Các con đã về rồi à, mau đi thay đồ rồi xuống ăn cơm, mẹ cũng làm xong rồi đây.” Bà nói nhưng tay vẫn khuấy nồi súp.
“Oa, thơm quá mẹ ạ.” Khánh Đan hơi cúi người xuống ngửi mùi thơm từ thức ăn tỏa ra. Hải Nguyên thấy vậy cũng chạy đến toan nhúp lấy miếng bánh thì bị Khánh Đan đánh cho một cái vào tay:
“Anh vẫn chưa rửa tay đấy!”
“Ui dào, tay anh sạch mà.” Hải Nguyên vẫn thò tay xuống định lấy miếng bánh ăn nhưng lại bị cô đánh thêm cái nữa.
“Đã bảo anh phải rửa tay trước mà, mất vệ sinh!”
“Đi thì đi, em lắm chuyện thật đấy!” Hải Nguyên càm ràm vài câu rồi mới ra bồn rửa tay.
“Hai cô cậu này lúc nào cũng cãi nhau được.” Thím Hồng vừa nói vừa cười khi thấy Khánh Đan và Hải Nguyên như vậy.
“Là cô ấy ghê gớm đấy chứ, mẹ nhỉ?” Hải Nguyên từ bồn rửa tay đi ra nhúp một cái bánh lên ăn còn nhe răng ra cười với cô một cái.
“Khánh Đan cũng chỉ là muốn tốt cho con.”
Thấy Khánh Đan cười đắc ý Hải Nguyên càu nhàu:
“Mẹ, mẹ lại bênh cô ấy rồi, haizz… sao người bị bắt nạt luôn là mình nhỉ?” Hải Nguyên nói rồi bê luôn cả đĩa bánh ra ngoài, “Chỉ có mi không bắt nạt ta, chúng ta chuồn thôi.” Hải Nguyên nói làm mọi người trong phòng bật cười.
“Anh giỏi thì trốn đi, trốn đi!” Khánh Đan cũng đi theo anh.
“Hi hi anh mong không được còn trốn tránh làm gì.” Anh nói rồi lấy hai ngón tay dính bánh của mình bôi lên mũi cô rồi chạy mất.
“A, sao lại bôi lên mặt em, đồ đáng ghét!” Khánh Đan cũng đuổi theo anh bôi bánh lên mặt anh. Một lúc hai người trông đã nhếch nhác như nhau, tiếng cười nói ầm ĩ. Ông Văn Thịnh và Hải Minh từ bên ngoài bước vào thấy tình cảnh như vậy chỉ biết ngạc nhiên nhìn.
“Bố….Anh.”
“Ừ, hai con đùa nhau ít thôi, Hải Nguyên con vừa xuất viện đấy! Chà, vừa về nhà đã thấy mùi thức ăn rồi, thơm quá! Để xem tay nghề của mẹ con nào.” Ông Văn Thịnh thấy vậy mỉm cười vui vẻ nói rồi đi vào trong bếp. Hải Minh cũng chỉ cười gượng, tránh ánh mắt Khánh Đan nhìn anh rồi đi lên phòng. Khánh Đan thấy anh đi rồi trong lòng bỗng thấy thoáng buồn, dạo này anh như đang lảng tránh cô hay anh có chuyện buồn? Anh dường như không giống như trước nữa.
Mùa hè đã thực sự đến, ánh nắng bắt đầu gay gắt. Hải Nguyên và Khánh Đan cũng chuẩn bị cho kì thi cuối năm học. Khánh Đan đứng ngoài hành lang nhìn xuống sân trường, một năm học nữa qua đi rồi, thời gian này cũng là lúc cô cần lựa chọn một khối để chuẩn bị ôn thi tốt nghiệp và đại học năm tới, nhưng cô vẫn chưa quyết định được mình nên chọn gì. Thời học sinh trôi qua nhanh quá mà chưa lưu lại được điều gì cả, cô bỗng thấy hối tiếc.
“Đang nhìn gì thế?” Nhật Lệ đứng đằng sau cô vỗ vai.
“Có gì đâu. Hì” Khánh Đan trả lời nhưng ánh mắt vẫn hướng ra xa.
“Ha ha, nhìn người tình trong mộng hả? Xem cậu ấy đá bóng siêu chưa kìa, đá sút vào lưới liền hai quả rồi đấy! Lớp mình năm nay có triển vọng đạt giải nhất đấy! haha” Nhật Lệ vừa nói vừa nhìn trở về phía sân bóng có nhóm đá bóng.
“Ừ, lợi nhất là cậu lớp phó văn thể ạ, lớp mình thắng đậm thì liệu mà khao nhé! Khánh Đan ơi, chúng ta phải đi ăn hoa quả dầm và nem chua rán!” Thảo Vân đứng bên cạnh cũng lên tiếng.
“Ơ. Lớp mình đoạt giải thì liên quan gì đến việc tớ phải khao?” Nhật Lệ nhìn hai cô bạn với ánh mắt ngây thơ.
“Hôm trước tớ nghe thấy lớp phó văn thể mĩ lớp mình có vụ cá cược gì lớn lắm, hì hì. Không biết mình có được thơm lây gì không nhỉ Thảo Vân?”
“Khánh Đan, cậu quá lắm! Không giúp tớ lại còn…” Nhật Lệ nghe vậy liền đánh nhẹ vào vai Khánh Đan mấy cái.
“Tớ giúp thì có được lợi gì không? Hehe” Khánh Đan mỉm cười tinh quái nhìn Nhật Lệ.
“Cậu nhớ đấy Khánh Đan, bắt nạt tớ, tớ đi tìm ông chồng cậu xử lý!”
“Chồng gì chứ, cậu đừng nói linh tinh đi!”
“Không phải sao? Thảo Vân lúc nãy tớ còn nhìn thấy người ta tình chàng ý thiếp nhìn nhau đấy! Lại còn vụ anh hùng cứu mĩ nhân nổi như cồn trên báo kìa. Khánh Đan, cậu nổi tiếng hơn cả minh tinh rồi đấy!”
“Đúng rồi, hôm trước tớ thấy cậu lên trang nhất của mấy tờ báo đấy, ôi thật ngưỡng mộ.” Thảo Vân vừa nói vừa cố tình giơ hai tay áp lên má, ánh mắt sáng quắc lên. Khánh Đan thấy vậy liền thở dài:
“Hai cậu thật là hết chịu nổi, người ta bị bắt cóc suýt chết mà cũng ngưỡng mộ được.”
“Hihi, nói đùa vậy thôi mà. Mĩ nhân à đem nước đến cho anh hùng đi, người ta đá xong trận bóng rồi kìa.” Nhật Lệ vừa nói vừa chỉ tay ra sân bóng, Khánh Đan nhìn ra thấy anh đang đứng giữa sân bóng tay lau mồ hôi trên mặt, ánh mắt hướng về phía cô cười cười. Khánh Đan nhấc chai nước lên giơ về phía anh ra hiểu hỏi anh uống nước không, thấy anh gật đầu mới chạy ra. Nhật Lệ cũng đẩy Thảo Vân đi:
“Ra với oan gia của cậu đằng kia đi!”
…
“Ý em không phải là trách anh chị không bảo vệ thằng bé cho tốt, nhưng thực sự nó ở đây không an toàn chút nào cả. Tính khí nó ngang bướng, làm việc tùy tiện, căn bản không phù hợp với phong cách làm việc của Thịnh Phát, hơn nữa em cũng không cần nó được thừa kế cái gì cả. Em chỉ mong con sống bình an, vui vẻ thôi. Em muốn đưa nó trở về Mỹ.”
“Anh chị cũng chỉ mong nó ở bên này để anh có thể bù đắp cho nó tình cảm cha con