
dám nhúc nhích một lát sau hơi thở của anh đều đều cô mới quay lại nhìn anh. Khuôn mặt anh lúc ngủ thật bình yên, đẹp như bức tượng thần, cô không kìm được mà đưa tay chạm nhẹ vào khuôn mặt anh, chạm nhẹ vào sống mũi của anh. Anh bất ngờ đưa tay lên nắm lấy tay cô làm cô giật mình mà rút tay ra nhưng tay anh vẫn nắm thật chặt, bàn tay anh rất ấm áp.
“Em làm anh không ngủ được đấy!”
“Anh không phải ngủ rồi à?” Khánh Đan chớp mắt vài cái nhìn anh, tim dường như muốn bắn ra ngoài.
“Không phải em cũng giả vờ ngủ à?” Hải Nguyên nói làm Khánh Đan im lặng không biết nói gì nữa. Thấy vậy anh liền cười:
“Thôi ngủ đi, anh buồn ngủ lắm!” Anh nói rồi nhắm mắt lại, tay vẫn nắm lấy tay cô. Khánh Đan khẽ mỉm cười rồi cũng nhắm mắt lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sáng dậy Khánh Đan không thấy Hải Nguyên đâu liền đi quanh phòng cũng không thấy liền chạy đi tìm. Khánh Đan đứng nhìn biển rộng mênh mông, người con trai cô yêu đang ngồi bên bờ biển dáng vẻ cô đơn vô cùng. Khánh Đan lại gần anh đặt tay lên vai anh nhìn về hướng anh đang nhìn.
“Vì sợ mẹ buồn nên anh chẳng bao giờ hỏi mẹ về bố. Anh cứ nghĩ bố anh đang ở nơi nào xa lắm và có lẽ chẳng biết đến sự tồn tại của anh. Hóa ra ông ấy ở ngay gần anh nhưng lại không nhận anh.”
“Không phải bố không muốn nhận anh đâu, bố mẹ cũng là bất đắc dĩ.”
“Em biết từ bào giờ?”
“Lúc anh vào phòng cấp cứu.”
“Người truyền máu cho anh là ông ấy?”
“Uhm.”
Khánh Đan thấy Hải Nguyên im lặng liền kể lại cho anh nghe những chuyện cô biết được, ánh mắt Hải Nguyên dường như không có biểu hiện gì chìm trong sự tịch liêu chỉ còn lại âm thanh của tiếng sóng đập vào vách đá. Khánh Đan khẽ nắm tay anh rồi cũng im lặng nhìn ra biển.
“Đi thôi!”
“Hả? Đi đâu?” Khánh Đan nghe anh nói ngạc nhiên hỏi.
“Đi ăn sáng, em không thấy đói à?” Hải Nguyên nói rồi kéo cô bước đi, Khánh Đan khẽ mỉm cười đi theo anh. Ngoài biển khơi sóng vẫn không ngừng xô vào bờ, ánh nắng cũng chói chang hơn nhưng có lẽ trong lòng anh đã nhẹ nhõm hơn nhiều, nụ cười của anh không còn gượng gạo như mấy hôm trước nữa. Trong lòng Khánh Đan cũng thấy yên tâm. Có lẽ cũng nên về nhà thôi, cô và anh đi khỏi nhà mấy hôm rồi, bố mẹ nhất định rất lo lắng.
Buổi tối đi chơi về Khánh Đan nhân lúc Hải Nguyên đi tắm liền gọi điện về cho mẹ.
“Em đang gọi đi đâu vậy?” Hải Nguyên ra khỏi phòng tắm một lúc mới lên tiếng làm cô giật mình vội cúp máy: “Em…em gọi xuống lễ tân khách sạn.”
Hải Nguyên nhìn cô bằng ánh mắt dò xét rồi mỉm cười, Khánh Đan quay mặt đi tránh ánh mắt của anh.
“Em muốn về nhà rồi phải không?”
“Bố mẹ chắc rất lo lắng!”
“Ừ.” Hải Nguyên nói rồi leo lên giường kéo cô xuống ôm cô ngủ. Khánh Đan nhìn Hải Nguyên khẽ thở dài.
Sáng sớm hôm sau Hải Nguyên đã kéo Khánh Đan dậy:
“Dậy dọn dẹp hành lí rồi đi thôi cún con!” Anh vừa nói vừa thu dọn quần áo vào túi.
“Anh làm gì vậy?” Khánh Đan dụi mắt ngơ ngác nhìn anh.
“Chúng ta sẽ chơi cho chạy chốn!” Khánh Đan nhìn anh khó hiểu.
“Em nhanh lên đi.”
Khánh Đan tuy không hiểu gì nhưng nhìn anh khẩn trương như vậy cũng đành đi rửa mặt rồi thu dọn đồ đi theo anh xuống trả phòng rồi bắt taxi ra thành phố.
Chiều hôm đó có một chiếc ô tô sang trọng đến khách sạn hỏi thăm về một đội nam nữ đã ở đấy mấy hôm. Đúng như dự tính của Hải Nguyên, hai người đàn ông đó thở dài bất lực khi nghe được tin từ nhân viên khách sạn nói hai người đã trả phòng và đi khỏi đây từ sáng còn đi đâu thì họ không biết.
Người thanh niên đang ngồi ở bàn gần đó đưa tách cà phê lên uống rồi khẽ mỉm cười. Anh đoán đó có lẽ là trò chơi chốn tìm của mấy cô cậu con nhà giàu, trò này anh chơi không ít lần, khi quyết định dừng chân ở đây không ngờ lại gặp một cô gái thú vị. Anh đưa mấy tấm ảnh mới rửa ra nhìn, cô gái trong hình trẻ trung, xinh xắn có nụ cười mê hồn.
Buổi chiều Hải Nguyên cùng Khánh Đan ngồi trong một quán ăn vặt ở Hội An, anh giơ tay lên nhìn đồng hồ rồi khẽ nhếch mép lên cười. Giờ này chắc đã có người đến Sơn Trà, chỉ tiếc là anh và cô đã sớm rời khỏi đó. Khi anh chưa muốn về thì chẳng ai có thể tìm được anh cả. Ở bên Mỹ anh cũng không ít lần bỏ nhà đi bụi, với khả năng của bà Ngọc Vân việc tìm thấy anh đang ở đâu không hề khó, nhưng mỗi lần bà tìm đến nơi thì anh đã đi nơi khác. Bản thân anh cũng thấy trò này rất thú vị nhưng cô gái ngồi đối diện anh thì không hề. Cô biết ý đồ của anh sáng nay đã rất tức giận, mặt xị ra nãy giờ, anh nói chuyện cũng không thèm tiếp lời.
“Sau này anh không dám nữa.” Anh nói với giọng điệu năn nỉ cô nhưng cô cũng không hề phản ứng.
“Hôm nay em cứ ở đây chơi thật vui vẻ rồi chúng ta sẽ cùng về nhà, dù sao cũng mất công đến đây rồi.”
“Ngày mai phải về nhà.”
“Được.”
“Anh không được nói dối đâu.”
“Ừ. Tuyệt đối không lừa em. Đêm mai chúng ta sẽ mua vé tàu về. Anh thề!”
Khánh Đan nhìn Hải Nguyên giờ tay lên thề cùng điệu bộ nghiêm túc đến đáng ghét của anh muốn giận cũng không được. Thấy Khánh Đan không giận nữa anh liền giở nụ cười nịnh nọt cô. Cô gái này thời gian qua đã gặp nhiều kinh sợ nên để cô ấy thoải mái vui vẻ một chút. Ông Văn Thịnh từ Đã Nẵng trở v