
em
không nghe thấy anh nói gì thế? Sóng yếu quá...” Mũi cô dường như còn ngửi thấy
mùi thơm còn vương trên gối anh, mùi bạc hà thơm mát, dễ chịu.
Tần Phóng không để ý nên anh vẫn trả lời tự nhiên: “Trả lời cô Tần như sau, anh
Tần nói năm ngày nữa anh ấy về.”
“…” Nhan Nặc không còn gì để nói, mặt Tần Phóng thực sự đã quá dày rồi.
Hai người trêu trọc nhau một hồi, cuối cùng Tần Phóng dịu dàng nói: “Mai em
phải tới hội chợ nữa không? Ngủ sớm đi.”
“Vâng, anh cũng thế, đừng làm việc muộn quá!”
Sau đó một nụ hôn chúc ngủ ngon ấm áp kết thúc cuộc đối thoại.
Cả đêm Nhan Nặc không mơ mộng gì, giấc ngủ ngon hơn mong đợi, mặc dù cô không
muốn thừa nhận nhưng có lẽ cuộc điện thoại của Tần Phóng thực sự có tác dụng,
đó là thứ sức mạnh khiến người khác cảm thấy an lòng.
Hội chợ kéo dài ba ngày, Phương Lỗi thành công khi nhận được một số đơn hàng,
còn cho Nhan Nặc nghỉ ngơi ba ngày coi như công lao của công thần. Nhưng cuộc
sống của Nhan Nặc vốn đơn điệu, ngoài công việc ra thì chẳng có hoạt động giải
trí gì khác, ngày nghỉ cũng chỉ ở nhà xem phim, mua đồ online, nếu không thì
lại ngủ nướng.
Nửa đêm, khi cô vẫn còn chìm trong giấc mộng thì đột nhiên cảm thấy sau cổ buồn
buồn, hơi thở ấm nóng vây quanh, cô mơ màng kêu lên một tiếng rồi đưa tay đẩy
thứ đang làm phiền cô ra, ai biết được bàn tay cô bị cánh tay khác nắm chặt và
ép lại trên đầu, vòng eo nhỏ nhắn của cô bị cơ thể săn chắc của người đàn ông
phủ lên.
Bàn tay to lớn của anh như mang theo ngọn lửa, nhẹ nhàng luồn vào trong chiếc
áo ngủ bằng lụa của cô, mơn trớn châm lửa ở phần bụng của cô, những nụ hôn,
những động tác mạnh bạo thế này khiến một người dù có ngủ say đến mấy cũng phải
tỉnh dậy. Cô mở choàng mắt, ánh đèn ngủ màu cam trên đầu giường chiếu rọi gương
mặt đẹp trai của anh, người nhớ nhung, mong ngóng giờ ở ngay trước mặt, cơ thể
hai người sát lại với nhau như truyền hơi ấm, căn phòng yên tĩnh chỉ nghe thấy
tiếng thở quấn quýt của hai người.
Nhan Nặc ôm vòng quanh tấm lưng rắn chắc của anh, vừa tránh nụ hôn của anh vừa
thở hổn hển nói: “Không phải mai mới về sao?”
Tần Phóng ghé sát vào tai cô thì thầm một câu: “Nhớ em quá”, sau đó hành động
của cơ thể chứng minh những lời anh nói. Sự khát vọng của anh giống như người
lữ hành trong sa mạc, rõ ràng và thân thiết, tình yêu của anh bá đạo như quân
vương ngày xưa không cho ai từ chối, cô nhắm chặt mắt, hai chân quấn lấy vòng
eo chắc khỏe của anh, ý thức dần mơ hồ.
Anh ôm cô thật chặt, cơ thể hai người như hòa quyện, cô khẽ rên rỉ còn anh thở
dốc, giai điệu tình yêu như được xướng lên trong màn đêm.
Ngủ ngon, tình yêu của tôi! Tần Phóng đã phải làm việc bất kể ngày đêm nên mới
có thể về sớm, buổi tối lại quấn quýt với Nhan Nặc nên ngủ một mạch cho tới khi
mặt trời lên cao mới tỉnh dậy. Anh rửa mặt mũi rồi đi một vòng quanh nhà, không
thấy bóng Nhan Nặc đâu cả, đang định gọi điện thoại thì nghe thấy tiếng mở
khóa, trong tay Nhan Nặc là túi to túi nhỏ.
Tần Phóng vội bước tới đỡ đống đồ, gương mặt cười rất gian trá: “Vợ yêu, vất vả
cho em quá!”
Nhan Nặc bực mình lườm anh một cái rồi cúi đầu phân loại đồ vừa mua từ siêu thị
và cất vào tủ lạnh, hoặc cho vào rổ rá đợi rửa.
Ai biết được là Tần Phóng cứ dính lấy cô, hai tay to gan bóp nhẹ eo cô, mặt áp
vào mặt cô thì thầm: “Sao em không ngủ thêm chút nữa? Có phải mệt lắm không? Thế
này có dễ chịu hơn không?”
“Bớt giả nhân giả nghĩa nịnh nọt em đi.” Nhan Nặc vô tình hất mấy ngón tay hư
hỏng của anh ra, rồi chống nạnh dạy dỗ: “Anh bớt hành hạ em đi một chút là
được.”
Tần Phóng càng lúc càng mặt dày, anh mềm mỏng hạ giọng: “Vợ yêu à, em đừng nhẫn
tâm như thế mà, người ta vất vả vội về từ ngàn dặm xa xôi, sao em không thưởng
cho anh một nụ hôn...” Nói xong, anh chường mặt ra trước, bờ môi của anh chờ
đợi cô ban thưởng, điệu bộ thật tức cười.
Nhan Nặc bị anh trêu chọc tới dở khóc dở cười, cô vội vàng hôn lên má anh một
cái rồi cấu eo anh: “Anh không có việc gì làm thì về phòng nằm đi, nếu không
hai người chết đói ở đây thì mất mặt lắm.”
Tần Phóng hành lễ như trẻ con: “Anh Tần xin tuân lệnh vợ yêu.”
Lúc ăn cơm Tần Phóng hỏi Nhan Nặc: “Hôm nay em vẫn nghỉ phải không? Anh cũng
không có việc gì, hay là mình lái xe đi hóng gió đi?”
Nhan Nặc buông đũa xuống rồi lắc đầu: “Không được, em phải về nhà cũ thu dọn
một chút, bận rồi.”
Tần Phóng nhìn cô không hiểu: “Đang yên lành thế thì có gì mà thu dọn? Mà có ai
ở đâu?”
“À!” Nhan Nặc vỗ trán than thở: “Trí nhớ em chán quá, quên nói với anh là Tư
Thần sắp về rồi.”
“Thật à?” Ánh mắt Tần Phóng tỏ vẻ ngạc nhiên, dường như nhớ ra điều gì, anh nói
tiếp: “Vậy em nói cho anh ấy chưa?”
Trong lòng hai người hiểu rõ, anh ấy ở đây là Lâm Vũ Triết.
Nhan Nặc chu môi, tức giận nói: “Tại sao phải nói cho anh ta? Có quan hệ gì với
anh ta chứ?”
Tần Phóng không nói gì nữa, cảm thấy việc này người ngoài cũng không tiện nhúng
tay vào, mọi thứ phải xem duyên phận của hai người thôi.
Có điều đợi đến khi Nhan Nặc gặp lại Liễu Tư Thần thì cô bắt đầu hoài nghi,
không nói cho Lâm Vũ Triế