Old school Easter eggs.
Yêu Em Thật Xui Xẻo Tập 1

Yêu Em Thật Xui Xẻo Tập 1

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324163

Bình chọn: 7.00/10/416 lượt.

“Bản mệnh của chị mang điềm ác, sao

Hồng Loan không dịch chuyển, nhân duyên khô cạn, cả đời là bà cô già!”

***

Trời mưa dầm dề, rả rích..>

Cô ngáp dài một cái, nhìn vào cuốn lịch trên bàn, rõ

ràng mình đang sống ở thế kỷ Hai mươi mốt, nhưng quay lại tiệm sách ảnh nhỏ nơi

cô đang làm thêm, tại sao lại xuất hiện một sinh vật ngoài hành tinh đang đứng

trước quầy tiểu thuyết ngôn tình chăm chú nghiên cứu?

Sinh vật đó, theo đánh giá bên ngoài, nếu tính theo

tuổi tác của loài người thì khoảng sáu, bảy tuổi, nó mặc một chiếc áo choàng

trắng, rộng thùng thình, sau lưng có đeo một chiếc giỏ gỗ, miệng giỏ được đậy

bằng một tấm vải trắng, có thêu phù hiệu thái cực, vừa nhìn đã biết, nó mang tư

tưởng không trong sáng, toàn ý niệm tuyên dương “âm dương điều hòa vương đạo”,

nghiễm nhiên là hình mẫu một tiểu đạo đồng.

Lúc này, nó đang cầm một cuốn tiểu thuyết ngôn tình vô

cùng phù hợp với khái niệm “âm dương điều hòa và nguồn gốc vạn vật”, say mê

nghiền ngẫm bất chấp ánh mắt từ mọi người xung quanh, đến những đoạn gay cấn,

nó còn đưa ngón tay lên miệng cắn cắn một cách vô thức...

Này này này... không nhầm đây chứ? Tuy cô luôn tin câu

nói “khách hàng là Thượng Đế” nhưng với giới tính, tuổi tác, thêm vào đó là

cách ăn mặc của “cậu bé Thượng Đế” kia thật không nên chọn loại sách đó rồi xem

đến mức hăng say như vậy mới đúng... Hơn nữa, nó không nhìn thấy cái biểu tượng

18+ khiến người ta tuyệt đối không dễ gì bỏ qua ở trên bìa sách sao? A Di Đà

Phật...

Thôi chẳng thèm nhìn nữa, vừa quay đầu đi, cô chuyển

thẳng ánh nhìn ra ngoài cửa kính, chuẩn bị ôm bầu tâm sự buổn tủi, thưởng thức

cơn mưa phùn lất phất ngoài trời, ồ, thời tiết này thật thích hợp biết bao với

cảnh trời đất thương cảm, lòng người buồn chán, kêu trời thán đất, chỉ là...

bên ngoài cửa sổ còn một sinh vật ngoài hành tinh cỡ lớn nữa đang đứng như trời

trồng, quay lưng về phía cô.

Chiếc áo trắng rộng thùng thình quen thuộc...

Cái giỏ lớn bằng gỗ đeo ở sau lưng... sao lại quen như

vậy nhỉ?

Và cả chiếc phù hiệu thái cực trên tấm vải trắng đậy

trên cái giỏ đó nữa... có thể đừng quen thuộc như vậy không?

Sinh vật ngoài hành tinh to lớn dường như cảm thấy sau

lưng có ánh mắt kỳ dị đang hướng về phía mình, đôi giày vải dưới chân chầm chậm

di chuyển trong mưa, chiếc ô trong tay nghiêng nghiêng, chắn ánh nhìn của động

vật kia, đầu hơi xoay một chút, lộ ra chiếc cằm hình vòng cung đầy đặn, một

giọt nước mưa men theo chiếc cằm đó chảy xuống, lướt qua, rồi nhanh chóng trôi

tuột xuống mặt đất.

Phi lễ vật thị [1'>, thấy đẹp thì mờ mắt, cứ coi như

mình háo sắc, cũng phải tìm một người bình thường, chứ không phải là loại sinh

vật ngoài hành tinh như thế... Đây chính là đạo đức nghề nghiệp cơ bản…

[1'>: Câu nói của Khổng Tử, nghĩa là không nhìn những

thứ không hợp lễ.

Cô đứng thẳng cổ, ép đầu mình quay lại phía trước

quầy, thằng nhóc tay cầm cuốn sách chạy đến trước quầy, kiễng đôi chân mang

giày vải và ngẩng gương mặt chẳng biết vì sao lại đỏ ửng kia lên, nhoẻn cười vô

cùng thân thiết, cậu ta dùng chất giọng ngọt ngào hoàn toàn chẳng hợp chút nào

với vẻ ngoài của mình, nói:

“Chị à, chị có biết nhị hoa rốt cuộc

là cái gì không? Tại sao bọn họ đều nói nó rất ngon?"

“….”

“Trên núi chỗ em cũng có rất nhiều

hoa, mật hoa rất ngon, nhưng mà trong sách lại nói là nhị hoa ngon hơn cả mật

hoa.”

“….”

“Chị à? Chị có khỏe không? Sắc mặt của

chị nhìn rất đáng sợ...”

“…..”

“Rầm, bụp.”

“Chị à, chị ngồi xuống đất làm gì

thế?”

“Ê, chú bé này...”

“Tên của em là Phạn Đoàn [2'>.”

[2'>: cơm nắm

“…”

“Bố em nói, lần đầu nhìn thấy em là

đúng lúc ông thấy trên bàn có hai nắm cơm, cho nên đặt luôn tên em là Phạn

Đoàn, phải nói bố em cũng thật thiếu trách nhiệm, đặt tên cho em quá tùy tiện,

nếu như lúc đó vừa hay trên bàn của ông bày ba đậu [3'>, vậy chẳng phải tên em

sẽ là Hạ Ba Đậu [4'> sao."

[3'>: Một loại đậu ở Việt Nam không có.

[4'>: Đậu rụng

“...Tội lỗi...”

“Chị à, chị cũng cảm thấy rất không

nên thế phải không? Ý... sắc mặt của chị lại xanh hơn chút nữa rồi …”

“Chú bé Phạn Đoàn này... cậu có nhìn

thấy cánh cửa kính bên kia không?&qu

“Vâng, nhìn thấy, trong suốt, vừa rồi

em ở bên ngoài có nhìn thấy chị.”

“Người đứng bên ngoài kia là... sư

huynh của cậu?”

“Đó là bố em.”

“Chị à, chị vẫn khỏe chứ? Sắc mặt của

chị càng lúc càng khó coi đó.”

“... Bố... bố cậu?” Cô đưa ngón tay

trỏ run rẩy chỉ ra ngoài cửa, nếu như tính theo tuổi của loài người thì sinh

vật ngoài hành tinh kia không quá hai mươi.

“Đúng vậy, bố em.”

“Hơ... hơ hơ... vậy... phiền cậu...

đến mở cánh cửa đó, đi ra ngoài, rồi giúp tôi đóng nó vào... Cảm ơn! Làm phiền

cậu rồi.”

“Chị à, có phải là chị bảo em cút đi

không?”

“... Đó là cậu nói, không phải tôi...”

“Ứ ừ, không được đâu.” Phạn Đoàn khom

người, giơ ngón trỏ khua khua trước mặt cô. “Chị là đầu mối quan trọng để bọn

em tìm được ‘thằng cha kia’.”

“... Cậu... cậu muốn làm gì? Tôi...

tôi biết hai sinh vật ngoài hành tinh các người lườ ở đây lâu như vậy cũng

chẳng có ý gì tốt... Tôi mặc kệ các người