
t khả ái, dễ thương khiến người ta nhìn
vào nhịn không được muốn yêu thương.
“ Du Du, sao cậu lại vội vàng sang đây mà không báo trước cho mình. Ba
nuôi có biết cậu sang không? Cậu có biết, cậu đi như thế sẽ khiến ba
nuôi lo lắng lắm không hả?” Dương Mỹ vừa lái xe vừa quay sang hỏi Phương Du, giọng nói nghiêm túc tràn đầy ý tứ trách cứ.
Phương Du bĩu môi khinh thường nói “ Ai bảo mình lén lút sang đây, là
chính ba nuôi cho mình sang đây trợ giúp cho cậu. Ba nuôi biết cậu đã
tiếp quản lại Tập Đoàn nên cho mình đến giúp đỡ cậu. Không tin, cậu cứ
gọi cho ba thử xem?”
Dương Mỹ quay sang nhìn chăm chú khuôn mặt ngây thơ kia mong tìm ra được chút đầu mối nhưng cuối cùng cũng đành thất vọng thu mắt về. Có lẽ cô
gái nhỏ này nói thật, nhưng mà cũng nên gọi lại cho ba thử xem nếu không ba nhất định sẽ lo lắng.
“ Ừm. Nếu đúng là vậy thì cậu sang thật đúng lúc. Mình đang chuẩn bị
tiếp quản Tập Đoàn, mấy lão già cổ hủ đấy chắc chắn sẽ bề ngoài tỏ ra
nghe lời nhưng trong lòng lại không phục. Mình không sợ bọn họ làm khó
mình, chỉ là không muốn Tập Đoàn xảy ra chia rẽ. Mấy hôm nữa mình sẽ mở
cuộc họp báo chính thức tiếp quản Tập Đoàn, khi đó, mình sẽ đề cử cậu
làm Giám Đốc Nhân Sự.”
Dương Mỹ cau mày nói ra suy nghĩ trong lòng mình. Mấy hôm nay, cô đang
đau đầu nghĩ cách giải quyết vấn đề này, may mắn là lần này có Du Du sẽ
giúp cô. Ít nhất, cô sẽ không còn phải chiến đấu một mình nữa.
“ Nhưng mà, cậu không sợ mấy lão già đó sẽ không đồng ý sao? Dù sao ý
kiến của mấy lão cũng không thể bỏ qua được.” Phương Du thu lại dáng vẻ
đùa bỡn, nghiêm túc phân tích vấn đề.
Trong mắt Dương Mỹ lóe lên tia sáng lạnh lẽo, thanh âm cũng lạnh đi mấy
phần “ Hừ. Không đồng ý? Tập Đoàn là của mình, mình là người có quyền
quyết định, mấy lão bất tử đấy mà dám mở miệng phản đối thì sẽ có hậu
quả thật thê thảm.”
Phương Du nghe vậy chỉ mỉm cười, không hề bị sát khí của Dương Mỹ hù
dọa, đây mới là tiểu Mỹ Mỹ mà cô quên biết. Không từ thủ đoạn để đạt
được mục đích “ thà ta phụ mọi người chứ không để mọi người phụ ta”. Cô
thực sự rất rất sùng bái Mỹ Mỹ của cô.
“ Mỹ Mỹ, tớ thật sự rất rất yêu cậu nha. Lại đây cho mình hôn cái nào.”
Phương Du toe toét cười, chu cái mỏ đáng yêu hướng Dương Mỹ hôn chụt một phát, lưu lại một đống nước dãi.
“ Du Du, cậu thật sự là bẩn quá đi.”
Xa xa trong xe truyền đến tiếng hét của Dương Mỹ và tiếng cười thoải mái của Phương Du.
Đại sảnh Tập Đoàn quốc tế Thiên Mỹ, tất cả mọi nhân viên
trong Tập Đoàn đều được tập trung lại đây, nghe nói là Chủ Tịch mới hôm
nay sẽ đến nhận chức.
Tiếng xì xào bàn tán vang lên, ai bảo chỉ đàn bà mới biết buôn chuyện,
bây giờ, ngay cả đàn ông trong Tập Đoàn cũng đều tụm đầu lại một chỗ xì
xào bàn tán về vị Chủ Tịch mới.
“ Này, nghe nói gì chưa, Chủ Tịch mới là thiên kim tiểu thư của ngài
Dương đấy. Nghe nói, ông ta đang bị ốm nằm liệt giường nên mới phải cho
con gái đến thay. Còn không phải là sắp chết đi?” Một nam nhân gầy gò
thần bí nói với mọi người.
“ Ầy ầy, nói lung tung gì đó, cẩn thận tai vách mạch rừng đấy, dù cho
ngài Dương đã từ chức cũng không được nói lung tung, cẩn thận rước họa
vào thân.”
“ Ừ ừ, đúng đấy, cẩn thận truyền vào tai ngài ấy là chết đấy.”
Nam nhân kia hình như thẹn quá hóa giận, lúc này mới to tiếng nạt mọi
người “ các người thì biết cái gì? Tôi là có lòng tốt nói cho các người
biết. Nếu thông minh thì đi tìm công việc khác mà làm đi, ở đây sẽ chẳng có tương lai đâu, Chủ Tịch cũ sắp chết rồi, còn cái vị mới ấy à, chẳng
qua cũng chỉ là con nít ranh, miệng còn hơi sữa thì biết quản lí cái gì? Còn không phải chỉ là cái dạng thiên kim chỉ biết hưởng mà không biết
làm à? Cái gì thế? Đừng ngăn tôi, để tôi nói nốt, cô ta thật ra cũng chỉ là…” Nam nhân đang hăng hái nói thì thấy mọi người sắc mặt cổ quái
hướng hắn nháy mắt, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm đằng sau hắn. Lúc này mới giật mình quay lại.
Chỉ thấy, đứng sau hắn là một cô gái xinh đẹp quyến rũ cùng một hàng các lãnh đạo cao cấp đứng đằng sau cô ta.
Mọi người đều không một ai dám lên tiếng, không khí thật quỷ dị. Nam
nhân vừa nãy còn hung hổ nói giờ phút này cũng run rẩy, sợ hãi, mồ hôi
chảy ròng, không dám nhìn trực tiếp người trước mặt.
Hắn lúc này thực sự biết đến 2 từ “ hối hận” rồi. Cái miệng đáng chết này xem ra lần này mang lại tai họa không nhỏ cho hắn.
Dương Mỹ vẫn chưa nói câu nào, chỉ lạnh lùng nhìn người trước mặt. Cái
dáng vẻ kia cùng với bộ mặt hợp lại thật sự ra dáng một tiểu nhân bỉ ổi.
Phương Du đứng đằng sau nãy giờ cũng không còn dáng vẻ đáng yêu, nghịch
ngợm thường thấy nữa mà lúc này cặp mắt tóe lửa nhìn về phía nam nhân
kia, hận không thể tiến lên dạy cho hắn bài học. Dám xem thường Mỹ Mỹ
của cô, người này thật đáng chết.
Hồi lâu sau, khi nam nhân kia sắp không còn chịu đựng được nữa mà suýt
nữa quỳ xuống cầu xin thì Dương Mỹ lúc này mới lên tiếng “ Phiền anh
tránh ra cho tôi đi, anh đang chắn trước cửa thang máy.”
Nam nhân kia lúc này mới giật mình nhận ra mình đang đứng chắn trước cửa ra vào của thang máy, lúc này mới vội v