
em mạch tượng đã thấy có dấu
hiệu gần đất xa trời. Trong lòng buồn bã đi từ điện Thừa Phong ra ngoài, Liên
Kiều cảm thấy ngực có chút khó chịu, đầu có chút choáng váng, vịn lên cột trụ
bên ngoài cửa cung, oa một cái nôn ra.
Bọn thái giám đứng một bên bị dọa sợ đến vội vàng đã chạy tới đỡ nàng, hốt
hoảng nhỏ giọng hô: "Thái tử phi nương nương, ngài không sao chứ! Có muốn nô tài
truyền thái y đến xem mạch một chút không?"
Trong dạ dày truyền đến từng trận quặn lên đến khó chịu, vô lực phất phất
tay, nàng yếu ớt nói: "Không cần, tự ta có thể. . . . . ." Còn chưa nói hết câu
, hai mắt trợn ngược, liền hôn mê bất tỉnh. . . . . .
Mí mắt rất nặng , trong miệng khô đắng, trong lòng buồn bực, mặc dù không có
mở mắt ra, nhưng ý thức vẫn rất rõ ràng. Nằm ở trên giường, Liên Kiều cực kỳ
nghi ngờ, không hiểu vì sao từ trước đến giờ thân thể khỏe mạnh sẽ suy yếu đến
ngất như vậy, lại té xỉu ở ngoài điện , nói là bởi vì biết lão hoàng đế không
qua được mà tâm tình nặng nề như vậy cũng không giải thích được, thật không thể
tưởng tượng nổi.
Đang an tĩnh, bên ngoài phòng đột nhiên truyền đến một trận huyên náo, tiếng
bước chân lo lắng kèm theo tiếng mọi người hô to: "Thái tử điện hạ Thiên tuế
thiên thiên tuế!" Như gió ào vào trong điện.
"Liên nhi —-" Giọng nói trầm thấp khêu gợi dặc thù của Mục Sa Tu Hạ vang lên,
nhưng mà giờ phút này trong giọng nói của hắn lại mang theo nét run rẩy.
Thấy Liên Kiều nằm trên gường, hắn chạy như bay tới, trên mặt là sự lo lắng
không che giấu được , tại sao buổi sáng còn khỏe mạnh lại đột nhiên té xỉu? Nắm
chặt lấy tay nàng có vẻ lạnh lẽo,.
"Thái tử phi nương nương bị bệnh gì? Tại sao lại đột nhiên té xỉu?" giọng nói
lạnh lẽo như cũ, nhưng không che giấu được nỗi sợ hãi trong lòng, hắn sợ từ
trong miệng thái y nghe được đáp án không muốn nghe.
"Ha ha!" Lão thái y đầu tiên cười ha ha, sau đó khom người nói: "Khởi bẩm
thái tử điện hạ, thái tử phi nương nương không có bệnh!"
Nhìn thấy từng trận lạnh lẽo phát ra từ mắt điện hạ, lão thái y cả kinh, Điện
hạ đã sắp nổi giận.
"Có ý gì? Nói rõ ràng Cho Bổn vương!" Mục Sa Tu Hạ khng phải chỉ muốn nổi
giận, lão lang băm này quả thật không muốn sống, Liên nhi té bất tỉnh, lại còn
nói nàng không có bệnh, không có bệnh thì làm sao lại suy yếu như vậy? Nếu không
cho hắn một lời giải thích hài lòng, hắn không ngại tự tay bóp chết lão già cảm
thấy chán sống này .
Ai, lúc này còn cùng thái tử úp úp mở mở cái gì đây? Đây không phải là muốn
chết sao? Lão thái y xoa một chút mồ hôi lạnh trên trán, nghiêm mặt nói: "Hồi
điện hạ, thật ra thì nương nương là có h"
"Cái gì?" Mục Sa Tu Hạ hét lớn một tiếng.
Lão thái y bị sợ đến run lên, vội vàng bổ sung: "Hơn nữa nương nương đã có
thai nửa tháng rồi, có thể nương nương không biết, khinh thường, mới có thể. .
. . . . Nhưng mà trước mắt cơ thể mẹ cùng thai nhi đều vô cùng khỏe mạnh."
Những lời Lão thái y nói ở phía sau, Mục Sa Tu Hạ cũng không có nghe vào bao
nhiêu, thái độ từ khó có thể tin không hiểu đến vui mừng khiếp sợ, vui vẻ nhìn
sang. Đôi tay đang nắm lấy hai tay Liên Kiều không ngừng run rẩy, ánh mắt thủy
chung lưu luyến không rời ở trên mặt hơi có vẻ tái nhợt của nàng, trong mắt toát
ra tình cảm vừa buồn vừa vui, có yêu có thương.
Liên Kiều có thai, có cốt nhục của bọn họ, hắn vui mừng, hắn mừng như điên,
nhưng là lo lắng thân thể của nàng có thể chịu được hay không , thương tiếc nàng
bởi vì mang thai mà lộ vẻ ra sắc mặt tái nhợt. Vừa hy vọng đứa bé của bọn họ ra
đời lại không lỡ để nàng sinh con mà khổ cực. Tâm tình rối rắm mâu thuẫn làm cho
cả trái tim của hắn lúc lạnh lúc nóng, lúc cao lúc thấp, nhất thời không có chủ
ý.
Nghe ai đó ưm một tiếng, Mục Sa Tu Hạ lập tức khẩn trương nhìn về phía Liên
Kiều, bàn tay đang nắm tay của nàng cũng không dám dùng sức, chỉ sợ đả thương
nàng.
"Liên nhi, Liên nhi, nàng đã tỉnh chưa?" Hắn nhẹ giọng gọi bên tai nàng, hắn
lúc này cũng rất yếu ớt. cảm giác của người làm cha vui sướng làm cho hắn nhất
thời có chút khó có thể hình dung.
Từ từ mở hai mắt ra, Liên Kiều đầu tiên thấy chính là một đôi tròng mắt màu
xanh dương cực kỳ phức tạp. Trừng mắt nhìn, nàng giơ tay lên xoa gò má cương
nghị trước mặt, bật cười. . . . . .
"Hạ, chúng ta có con rồi!" Nàng nhẹ giọng nói một câu, đánh trúng nơi mềm mại
nhất trong lòng hắn, làm cho trái tim vốn cho là cứng rắn như sắt thép lúc này
cũng đã biến thành những sợi tơ mềm mại.
"Đúng vậy, chúng ta có con rồi, là con của hai chúng ta! Liên nhi, tốt quá
rồi, Liên nhi." Một tay ôm nàng vào trong ngực, hắn nói giọng khàn khàn, khóe
mắt dần dần ướt.
Nàng nhắm mắt lại, cùng nhau chia sẻ vui sướng và kích động. Đã không nhịn
được bắt đầu tưởng tượng đứa con của nàng và sẽ có hình dáng ra sao, là nam hay
nữ, sẽ giống như nàng hay sẽ giống như hắn.
Chẳng biết lúc nào, mọi người trong điện đã lặng lẽ lui ra ngoài, lưu lại này
một đôi vợ chồng ôm nhau với niềm hạnh phúc bao quanh. Mặc dù bọn họ ở nơi cao
cao tại thượng như vậy, nhưng đồng thời cũng là mới làm cha mẹ lần đầu, là đô