Pair of Vintage Old School Fru
Xin Lỗi Nhé Cút Rồi

Xin Lỗi Nhé Cút Rồi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323752

Bình chọn: 8.00/10/375 lượt.

hực ra chính là du

sơn ngoạn thủy, sống phóng túng, vì vậy ở lại huyện Tụ Vân thêm hai ngày, đối

với hắn cũng chẳng có gì khác.

Còn

Hề Hề lại thật vui vẻ phát hiện Độc Cô Ngạn sáng sớm ra ngoài, buổi tối đã trở

về. Hắn lại vẫn ở sát vách với nàng. Nàng hớn hở vươn ra ngoài cửa sổ, hào hứng

vẫy tay với bóng trắng đang đứng trước của sổ, còn nhiệt tình gọi: “Tướng

công!”

Đáp

lại nàng là tiếng đóng cửa “rầm” một cái.

Ban

đêm, trời đổ mưa tầm tã, Hề Hề chống cằm ai oán nhìn cửa sổ sát vách xuyên qua

màn mưa. Nàng vừa đi gõ cửa phòng hắn, hắn vừa mở cửa nhìn thấy nàng, lập tức

đóng chặt cửa lại, không chịu mở nữa. Chậm chạp như nàng cũng cảm nhận được

tướng công không hề thích nhìn thấy nàng.

“Làm

sao bây giờ, Nhị Nha? Hình như tướng công không thích ta.” Nàng cố gắng muốn

thể hiện một vẻ mặt đau khổ, tiếc rằng biểu cảm trên mặt nhiều năm không dùng

đến, từ lâu đã không nghe theo sai bảo nữa, bất luận thế nào đều chỉ có một

biểu cảm nhạt nhẽo.

“Ngao.”

Nhị Nha vươn mũi đụng vào chân nàng, thân thiết an ủi tiểu chủ nhân.

“Mẹ

nói năm đó, khi mẹ hỏi cha có bằng lòng làm tướng công của mẹ không, cha đã vội

vàng đồng ý. Vì sao tướng công lại không đồng ý?” Nàng hoàn toàn không biết

mình đã ăn Vô Nhan hoàn, bề ngoài kém mẹ nàng rất nhiều.

“Ngao.”

Lông toàn thân Nhị Nha đột nhiên dựng thẳng lên, nó cảnh giác nhìn chằm chằm ra

ngoài cửa sổ, cổ họng không ngừng phát ra tiếng gừ gừ trầm thấp.

“Sao

vậy, Nhị Nha?” Hề Hề ngồi xổm xuống vuốt thẳng lông Nhị Nha, Nhị Nha che trước

người nàng, mãnh liệt nhìn chằm chằm màn đêm. Chỉ chốc lát sau, một điểm đen từ

phía xa cấp tốc bay tới, phá tan màn mưa giống như một mũi tên vừa rời khỏi

cung, khi nó sắp tới trước cửa sổ của Hề Hề, Nhị Nha nhảy dựng lên, hung hăng

cắn lấy nó.

“Oa…”

Bóng đen cấp tốc né tránh, đập đập đôi cánh bị nước mưa dầm ướt, bất mãn vẩy

đôi cánh ướt về phía Nhị Nha, khiêu khích khiến cho Nhị Nha càng tức giận gầm

nhẹ.

“Đại

Mao, vì sao em lại rời khỏi cốc?” Lúc này Hề Hề mới nhìn rõ khách tới là con

chim mà cha già nhà mình đã dùng thảo dược nuôi nấng. Nàng còn nhớ ba năm trước

đây, Đại Mao là một con cò nhỏ đáng yêu, lông lại trắng muốt, kết quả là sau

khi bị cha nhặt về, mỗi ngày cho nó ăn toàn những cây cỏ kỳ quái, lông càng

ngày càng đen thì không nói đã đành, ngay cả mỏ cũng càng ngày càng dài, hiện

giờ quạ đen không giống quạ đen, cò trắng không giống cò trắng, biến thành một

con chim kỳ quái dị dạng vừa béo vừa khỏe.

“Oa,

oa.” Đại Mao ngừng vật lộn với Nhị Nha, hưng phấn vồ đôi cánh về phía tiểu chủ

nhân. Rốt cuộc nó cũng tìm được tiểu chủ nhân rồi, oa.

“Là

mẹ bảo em đến tìm ta à?” Cha già sẽ không tốt bụng như vậy đâu.

“Oa,

oa.” Đại Mao lại đập đập cánh, vẻ phủ nhận.

“Là

cha?” Hề Hề cảm thấy kỳ quái, nhưng tiếng kêu của Đại Mao trong đêm có vẻ hơi

chói tai, nàng liền để nó vào phòng, sau đó đóng cửa sổ, tìm một cái khăn trải

bàn lau người cho Đại Mao.

“Ngoan

nào, Nhị Nha, không được cãi nhau với Đại Mao.” Nhị Nha vẻ mặt hung ác nghe

thấy tiểu chủ nhân căn dặn, không cam lòng gầm nhẹ vài tiếng, nhưng khi nghe

thấy tiếng oa oa đắc ý của Đại Mao, nó lại không nhịn được mà định chồm tới,

kết quả là bị một miếng khăn lau của Hề Hề ném tới, nó gặm lấy theo bản năng

rồi để lại chỗ cũ. Hu hu, nó làm bảo mẫu thật nhiều năm rồi…

Nửa đêm, vùng hoang vu, con đường nhỏ.

Ánh trăng xuyên qua viền những đám mây dày đặc, chiếu xuống mặt đất những tia sáng nhợt nhạt, ảm đạm, trên mặt đất xuất hiện rất nhiều cái bóng đang chầm chậm di chuyển. Nhìn kỹ, thì ra là một đoàn người, nhưng thoạt nhìn lại vô cùng quỷ dị. Nói quỷ dị, là bởi vì nhóm người này cùng có những hành động kì lạ một cách đồng nhất, đồng nhất đến mức giống như là cùng một người, thân thể bọn họ cứng nhắc, nhưng bước đi hướng về phía trước rất có tiết tấu, nhìn sức lực bước đi của họ thì mỗi bước chân đều rất gượng gạo, không có vẻ nhẹ nhàng, uyển chuyển như khi người bình thường đi đường, nếu nhìn vào khuôn mặt những người trong đoàn, tự dưng trong người sẽ sinh ra cảm giác ớn lạnh lạ thường.

Sắc mặt bọn họ nhợt nhạt, khuôn mặt vô cùng đờ đẫn, hai mắt vô hồn, môi nửa mở, dường như tâm trí đã không còn, máy móc mà thành thạo tiến vào sâu trong núi. Tới trước một hang động tối om, đoàn người dừng lại một chút, nhưng sau đó rất nhanh liền nối đuôi nhau tiến vào bên trong. Từ ngoài nhìn vào, trong động âm u, sâu thẳm, không khí tỏa ra u ám và dữ tợn, nhưng cả đoàn người không ai có chút sợ hãi, một người rồi lại một người tiến vào bên trong, bóng tối dần dần bao trùm lấy bóng dáng bọn họ.

***

Độc Cô Ngạn rõ ràng cảm thấy có điều gì đó không bình thường.

Mấy ngày nay, các môn phái đến huyện Tụ Vân ngày càng nhiều, rất nhiều người hai ngày đầu tinh thần còn hoàn toàn bình thường, nhưng chỉ sau một đêm liền trở nên ể oải, sắc mặt tái nhợt, hai mắt hõm sâu, hơn nữa thân người cũng gầy gò đi rất nhiều, giống như đột nhiên bị lấy đi toàn bộ sinh lực, tinh thần sa sút. Bọn họ dường như không nhận thấy được sự thay đổi này, vô thức lặp đi lặp lại nh