
a tuổi nàng đã bắt
đầu không muốn dùng bộ mặt thật gặp người, mặt non ngực lớn – đây là nỗi đau lớn nhất trong lòng nàng, vậy mà tên nam nhân chết tiệt không hiểu
đầu cua tai nheo này hết lần này tới lần khác chọc vào vết sẹo của nàng!
“Ngươi thật sự là Phong cô nương? Ừm, tính tình nóng nảy này quả thật hợp với
tính cách tiểu thư như đồn thổi, Tam Tuyệt trang quả thật cũng rất am
hiểu dịch dung… ” Lê Trạm vẫn còn trầm ngâm, Phong Lăng Ba đã lửa giận
ngập trời: “Ngươi nhanh giải huyệt cho ta đi!”
Trên gương mặt nhã nhặn của Lê Trạm nổi lên sự suy xét, có điều cũng chỉ trong chốc lát hắn liền giải huyệt cho nàng.
Thân thể Phong Lăng Ba vừa được tự do lập tức tung ra Hoa Mai châm trong tay áo bắn về phía Lê Trạm, dưới cơn tức giận, tốc độ của ám khí cũng mạnh
khác thường, mắt thấy sẽ đục ra trên người hắn mấy cái lỗ, bỗng trước
mắt nàng cái gì đó chớp lên, người đối diện biến mất tăm mất tích, Hoa
Mai châm phóng theo quỹ đạo định sẵn găm lên cột trụ phòng bếp.
Hừ, coi như nhanh chân! Phong Lăng Ba oán hận nghĩ, siết nắm tay định rời
đi bỗng nghe thấy tiếng cười truyền tới từ sau lưng: “Lúc này tại hạ xác định ngươi thật sự là Phong tiểu thư của Tam Tuyệt trang.”
Phong Lăng Ba lười luôn quay đầu lại, thở phì phì đi ra ngoài, Lê Trạm lắc
mình che trước mặt nàng, chắp tay nói: “Phong tiểu thư, xin dừng bước.”
“Ngươi muốn thế nào nữa?” Lời vừa ra khỏi miệng lại nhớ đến hắn vừa nhìn thấy
mặt thật của mình, liền hung dữ uy hiếp: “Nếu ngươi dám nói ra hình dạng thật sự của ta, ta nhất định sẽ bắn ngươi thành con nhím!” Có điều một
gương mặt tươi đẹp như vậy phối hợp với biểu cảm hung ác là vô cùng phá
hoại mỹ cảm.
“Lê mỗ không phải người nói nhiều, gọi Phong tiểu thư lại thứ nhất vì xin
lỗi việc vừa rồi, là Lê mỗ sai, mạo phạm tiểu thư, xin tiểu thư tha thứ; thứ hai là muốn nói với Phong tiểu thư, nếu vết thương trên mặt chậm
trễ không được bôi thuốc khả năng sẽ nhiềm trùng, đến lúc đó để lại sẹo
sẽ ảnh hưởng tới dung nhan…”
“Hừ, cái mặt kia thích ảnh hưởng thế nào thì ảnh hưởng, dù sao ta cũng không định dùng nó để gặp người…” Phong Lăng Ba tức giận nói, vừa nói vừa hết sức ném một ánh mắt khinh bỉ lên người hắn.
“Thân thể do cha mẹ ban tặng, người người đương nhiên yêu quý. Huống hồ tại
hạ không cho rằng mặt của Phong cô nương có chỗ nào không dám gặp người. Ấn tượng của một người với một người đương nhiên trước hết do bề ngoài, nhưng muốn tiếp tục ở chung vẫn cần sự hòa hợp về nhân phẩm…”
“Được rồi, được rồi, ngươi đừng giảng thứ lý luận rỗng tuếch này với ta!”
Phong Lăng Ba nghe mà tức giận trong lòng, nhất thời kích động lật úp rổ rau dưa cải củ trên bàn, nàng cũng không có tâm tư đâu đi nhặt, tức
giận nói: “Gương mặt thế này không ở trên mặt ngươi đương nhiên ngươi sẽ không cảm thấy khổ, đừng có đứng nói chuyện khoe khoang thắt lưng không đau!”
“Ai cũng thích làm đẹp, Lê mỗ hiểu được tâm trạng của Phong cô nương, nhưng nếu vì quá mức quan tâm đến bề ngoài mà quên đi những chuyện khác, Lê
mỗ cho rằng đó cũng là một chuyện khiến đời người hối hận. Huống hồ
gương mặt hiện giờ của Phong tiểu thư không phải thật, lẽ nào ngươi muốn vĩnh viễn dùng gương mặt giả này đối diện với những bằng hữu chân thành của ngươi hay sao? Nếu là người thật sự thích Phong tiểu thư tuyệt đối
sẽ không nhìn mặt mà bắt hình dong, cho dù diện mạo Phong tiểu thư khó
nhìn bọn họ cũng sẽ chấp nhận, tiếp nhận vì giá trị của ngươi, chứ chưa
nói tới chuyện gương mặt Phong tiểu thư chỉ hơi non nớt chứ không phải
quá khó coi! Ngược lại, Lê mỗ cho rằng gương mặt vốn có của Phong tiểu
thư tương đối đáng yêu…” Lê Trạm thao thao bất tuyệt, tận tình khuyên
bảo xoay chuyển tư tưởng của Phong Lăng Ba.
Phong Lăng Ba càng nghe càng phiền, hắn nghĩ hắn là ai, dựa vào cái gì mà xen vào chuyện của người khác, cứ để nàng buồn bực một mình là được rồi,
mặt mũi nàng thế nào liên quan gì đến hắn! Thấy hắn còn tiếp tục khuynh
hướng dong dài như các mợ, nàng xoay người định bỏ đi nhưng chỉ lo tức
giận mà quên dưới đất đầy cải củ, không cẩn thận giẫm phải, dưới chân
trượt một cái đứng không ổn, tay nàng vung vẩy muốn nắm lấy bàn bếp
nhưng không kịp nữa, ngã thẳng về phía mặt đất.
Lê Trạm vội vàng ngừng lảm nhảm, nhảy vọt tới một bước, ôm Phong Lăng Ba
vào lòng trước khi nàng ngã xuống đất, đầu nàng vừa vặn tựa vào vai hắn, dưới tình hình cấp bách, hắn cũng không rảnh để ý xem tư thế có thích
hợp hay không, khẩn cấp quay đầu hỏi: “Phong cô nương, thế nào rồi?
Không ngã…”
Không ngờ Phong Lăng Ba cũng đang ngẩng đầu, trong chớp mắt, trời đất tĩnh
lặng, chỉ còn một nam một nữ hai mắt trợn tròn, miệng… dính lấy nhau,
đóng thành đá, lát sau vẫn chưa nhúc nhích.
Hắn hôn nàng. Phong Lăng Ba choáng váng.
Nàng hôn hắn. Lê Trạm ngẩn người.
Hoàn toàn không ý thức được môi hai người còn dính lại với nhau…
“Trạm, là đệ à?” Giọng nói lạnh lùng truyền đến, Lê Trạm và Phong Lăng Ba
giống như bị sét đánh, đôi môi đang va chạm tách ra nhanh như chớp, đồng loạt hoảng hốt quay đầu nhìn, đúng là Độc Cô Ngạn trở về, hai người còn chư